[Lam Vong Cơ nói: “Ngươi định từ nay về sau vẫn luôn như vậy hay sao”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Vẫn thế này thì làm sao, xem thường nơi này của ta hả. Ngọn núi này có thể còn lớn hơn cả Vân Thâm Bất Tri Xứ của các ngươi, thức ăn cũng khá hơn chỗ các ngươi nhiều”. “Nguỵ Anh”, Lam Vong Cơ nói: “Ngươi hiểu ta có ý gì”.
“…..” Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói: “Lam Trạm ngươi đó … thật là hết cách. Vốn dĩ ta đã đổi đề tài, ngươi lại kéo trở về”. Lúc này, trong cổ họng hơi hơi ngứa, trong ngực đột nhiên nhộn nhạo mùi máu, Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống ho lên hai tiếng. Thấy Lam Vong Cơ định tới nắm lấy tay hắn, Nguỵ Vô Tiện chợt tránh đi, nói: “Làm gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Thương thế của ngươi”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Miễn đi. Chút thương thế nhỏ này phí linh lực làm gì. Ngồi một lát là tự khoẻ thôi”.]
Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, thầm nghĩ, một lần hai lần dò hỏi, liên tiếp bị cự tuyệt, hành động giấu giếm như thế của Nguỵ công tử, ngược lại sẽ khiến Lam Vong Cơ chắc hẳn xác nhận được hiện tượng linh lực bị hao tổn, về phần tại sao không xác nhận được là mất kim đan, thì chỉ sợ không ai có thể tuỳ tiện suy đoán như thế.
Nhiếp Hoài Tang nhìn Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái, nói: “Nguỵ huynh, ngươi năm lần bảy lượt, dứt khoát lưu loát tránh né, thật sự trực tiếp cho thấy, ngươi đối với Hàm Quang Quân, không hế có chút ý tứ gì đó nha”.
Lam Hi Thần: “…..”
Những người khác: “……”
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt sang Lam Vong Cơ, không nhìn ra được cái gì, đành nghiêm mặt nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang, vừa nhìn chằm chằm vừa nhịn không được duỗi thẳng chân phải ra hoạt động mấy cái, nhưng mà dưới áp lực của Nhiếp đại mang bội đao ngồi bên cạnh Nhiếp nhị – cái tên dám nói mà không dám nhận kia, cái chân này của hắn rốt cuộc không thật sự đá qua.
Nguỵ Vô Tiện sau đó nhướng mày về phía Nhiếp Hoài Tang, ý bảo: Đừng hèn nhát, chờ đấy cho ta ~
Nhiếp Minh Quyết: Cứ việc đá, bản tông chủ không ngại!
Nhiếp Hoài Tang: ……
Lam Vong Cơ: “……” Ở hoàn cảnh như thế làm sao có thể nói tới chuyện tình cảm, tuy rằng ‘Nguỵ Anh’ lúc đó đúng thật là chưa thông suốt.
Ôn Tình: Ngay cả đồ ăn trên Loạn Tán Cương, còn khá hơn cả đồ ăn Lam gia, vậy mấy người họ Lam đó thật ra ăn cái gì lớn lên vậy? Còn nữa, Nguỵ Vô Tiện, ‘Ngồi một lát là tự khoẻ thôi‘, ngươi cho rằng ngươi là nấm hả?
[Lam Vong Cơ không nói lời vô nghĩa với hắn, lại chụp lấy tay hắn, đúng lúc này, có hai người từ ngoài hang động đi vào, giọng Ôn Tình nói: “Ngồi một lát là tự khoẻ thôi? Ngươi cho rằng ta chết rồi hả?”
Đi sau nàng, là Ôn Ninh bưng theo một khay trà … Mà ôm cẳng chân Ôn Ninh chính là Ôn Uyển. Nó vừa vào đến, là chạy nhào tới bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, đổi thành treo trên đùi hắn. Thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ không hẹn mà cùng nhìn về phía mình, khoé miệng Ôn Ninh giựt giựt, làm như muốn cười, nhưng cơ mặt của y đã chết cứng rồi, không nhúc nhích được, đành phải kêu: “Nguỵ công tử … Lam công tử”.
Nguỵ Vô Tiện nhấc một chân lên, nâng Ôn Uyển đung đưa trong không trung, nói: “Các ngươi sao đã đi vào rồi? Nhanh thế đã khóc xong rồi à?” Ôn Tình hung dữ nói: “Ngươi đợi lát nữa xem ta làm cho ngươi khóc như thế nào!” Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn còn mang đầy âm mũi. Nguỵ Vô Tiện nói: “Buồn cười, ngươi làm thế nào có thể khiến ta … A!!!”
Ôn Tình đi tới vỗ một chưởng vào lưng hắn, đột ngột đánh cho Nguỵ Vô Tiện phun ra một ngụm máu, đầy mặt không thể tin nổi, nói: “Ngươi … ngươi thật độc ác ….”
Nói rồi hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh, sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch, đỡ được hắn, kêu lên: “Nguỵ Anh!”
Ôn Tình lại lấy ra ba cây châm bạc sáng chói, quát: “Ta còn có thứ độc ác hơn mà ngươi chưa nhìn thấy đó. Ngồi dậy!”. Nguỵ Vô Tiện lại làm như không sao cả đứng dậy khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, lau vệt máu nơi khoé miệng, nói: “Miễn đi, lòng dạ phụ nữ độc ác nhất, ta không muốn thấy”.
Hoá ra mới vừa rồi một chưởng kia của Ôn Tình chỉ là đánh cho hắn phun ra máu ứ đọng trong phổi. Đệ nhất y sư của Kỳ Sơn, nổi tiếng bách gia, xuống tay sao lại thật sự không biết nặng nhẹ? Lam Vong Cơ thấy lại là trò đùa dai, mạnh mẽ phất tay áo, xoay người sang chỗ khác, làm như hoàn toàn không muốn để ý đến loại người nhàm chán này.]
Lam Hi Thần cười cười: Vong Cơ đây là thẹn quá hoá giận.
Nguỵ Vô Tiện cười cười: Nhị ca ca đây là ngượng ngùng.
Kim Tử Hiên làm như rất có kinh nghiệm, thoạt nhìn là phất tay áo không để ý tới, nhưng trên thực tế quay đầu là sẽ tiếp tục ân cần hỏi han. Ngắm nghía gương mặt lạnh lùng băng sương của Lam Vong Cơ, ặc, người này hình như đúng thật là không có.
Giang Yếm Ly có chút dở khóc dở cười, a Tiện sao lúc này còn có thể nghĩ đến giả chết để trêu chọc.
Giang Trừng – người trước đây từng bị trộ rất nhiều – quay mặt đi không muốn nghĩ đến chuyện cũ, Lam Nhị xoay người làm cái gì, đáng lẽ phải đánh một chưởng thật sự cho tên nhãi này hộc máu ngất xỉu ngay tại chỗ mới đúng, để xem hắn còn dám giả chết trêu chọc người khác nữa không!
Nguỵ Vô Tiện thè lưỡi: Đương nhiên dám ~
Đột nhiên cảm giác đùi phải trì xuống một chút, cúi đầu nhìn, Nguỵ Vô Tiện lập tức mắt lớn trừng mắt nhỏ với a Uyển đang ghé vào đùi của hắn.
Nguỵ Vô Tiện: “…. Ngươi chạy tới đây lúc nào?”
Lam Vong Cơ sờ sờ đầu a Uyển, trả lời thay: “Vừa mới”.
A Uyển chủ động thò đầu qua, hưởng thụ việc sờ đầu, cuối cùng mới chớp đôi mắt to nói: “Tiện ca ca, nhấc chân”.
Nguỵ Vô Tiện hiểu ra, thằng nhỏ này là nghe hiểu được một hai câu nè phải không, ngay sau đó nhúc nhích điều chỉnh tư thế, rồi nhấc … chân trái lên.
Miệng a Uyển méo xệch, hai mắt từ từ bị bao phủ bởi một màn sương mờ mịt.
Nguỵ Vô Tiện bật cười hai tiếng, thả chân trái xuống, lại nâng chân phải lên lắc lắc mấy cái, cũng dỗ cho a Uyển lập tức đổi từ tâm trạng u ám sang cười khanh khách.
Lam Khải Nhân: Còn ra thể thống gì!
Tiểu Cảnh Nghi vẫn ngồi ngây người bên cạnh Ôn Ninh ngậm ngón tay: Cảnh Nghi cũng rất muốn chơi nha, nhưng bên kia có tiên sinh râu bay bay đang ở đó.
[Ôn Ninh mới vừa tỉnh lại, phản ứng cơ thể đều chậm đi một nhịp, mới vừa rồi thấy Nguỵ Vô Tiện hộc máu cũng ngẩn người ra, lúc này nhớ lại Nguỵ Vô Tiện là do bản thân mình lúc mất lý trí đánh cho hắn bị thương, áy náy nói: “Công tử, thực xin lỗi ….”
Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: “Được rồi được rồi, chỉ một cú đấm kia của ngươi, thật sự cho rằng ngươi có thể làm gì được ta hay sao?”
Đôi mắt đen láy của Ôn Tình nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ bên kia, nói: “Hàm Quang Quân, ngươi mời ngồi đi chứ?”
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng nói hèn chi cảm thấy làm như quên mất điều gì đó, hoá ra Lam Trạm đi vào lâu như vậy vẫn chưa ngồi xuống. Nhưng chỗ có thể ngồi ở trong động chỉ có mấy cái giường đá, mà trên mỗi phiến đá đều để đầy các loại đồ vật kỳ quái, lá cờ, hộp dao, còn có băng vải dính máu, trái cây ăn dở dang, thảm không nỡ nhìn.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhưng ở đây chắc không có chỗ ngồi”. Ôn Tình hờ hững nói: “Đương nhiên là có”. Nói xong, nàng liền đưa tay lên không chút lưu tình quét sạch mọi thứ trên giường đá xuống đất, nói: “Nhìn nè, giờ không phải là có rồi sao”.
Nguỵ Vô Tiện sốc luôn: “Ê!”. Ôn Ninh cũng nói: “Phải đó, Lam công tử, ngồi, uống trà ….” Nói xong, đưa cái khay trên tay tới gần về phía bên Lam Vong Cơ. Trên khay chỉ để hai chén trà, được rửa rất sạch sẽ, nhưng Nguỵ Vô Tiện nhìn thoáng qua, nói: “Keo kiệt vậy, cho khách uống nước trắng, ngay cả lá trà cũng không có!”
Ôn Ninh nói: “Hồi nãy ta có hỏi là có trà hay không, Tứ thúc nói là không có trà sẵn …”
Nguỵ Vô Tiện cầm chén nước uống một ngụm, nói: “Rất không nên. Lần sau khách tới phải chuẩn bị một chút nha”. Nói xong mới tự cảm thấy buồn cười. Đâu ra lần sau, rồi lại khách nào tới cơ chứ?
Ôn Tình thì nói: “Ngươi có mặt mũi nói ha, mấy lần kêu ngươi xuống núi mua đồ, ngươi đều mua mấy thứ lung tung vớ vẩn. Hôm nay ta kêu ngươi mua hạt giống củ cải đâu?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta mua mấy thứ lung tung vớ vẩn hồi nào! Ta đều mua những thứ để dỗ ngọt a Uyển, đúng không a Uyển”.
Ôn Uyển lại không hề phối hợp nói: “Tiện ca ca nói dối. Là ca ca này mua cho ta”.
Nguỵ Vô Tiện giận dữ: “Lý nào lại thế!”
Trong Phục Ma động vang tiếng cười đùa, ai ngờ, Lam Vong Cơ bỗng nhiên không nói tiếng nào xoay người đi ra ngoài động.
Ôn Tình Ôn Ninh đều ngẩn người ra, Nguỵ Vô Tiện kêu: “Lam Trạm?” Bước chân Lam Vong Cơ dừng một chút, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, nói: “Ta cần phải trở về”. Y cũng không quay đầu lại mà ra khỏi Phục Ma động.]
Mọi người: Phục Ma động, hình như còn bừa bãi hơn so với suy nghĩ của bọn họ, tiếp tục bừa bãi thêm một thời gian nữa, cho dù âm khí có mạnh thế nào đi nữa, chắc cũng không tránh khỏi chuột gián cắn phá nhỉ?
Nhiếp Hoài Tang nhìn Ôn Tình, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, làm như từ trên người nữ tử này, hắn nhìn thấy khí thế giống như khi đại ca hắn đem đống sách tranh ảnh của hắn tàn nhẫn vứt hết vào đống lửa, thần linh ơi!
Ôn Tình liếc mắt khinh thường nhìn Nguỵ Vô Tiện vẫn còn bị a Uyển quấn lấy, lão nương đã dặn là mua củ cải, nhưng ngươi cứ vừa xuống núi là chạy ngay đến quầy bán khoai tây là có ý gì?
Ôn Ninh: A Uyển nói xấu công tử trước mặt Lam công tử như vậy, hẳn là không tốt lắm ha?
Đứa nhỏ a Uyển vẫn đang ôm chân: (⊙_⊙)?
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng rồi Lam Trạm, ‘ngươi’ tại sao đột nhiên đi mất?”
Lam Vong Cơ chỉ lắc đầu, vẫn không trả lời.
Phải nói thế nào đây? Nói y chỉ là chịu không được khi Nguỵ Anh ở cùng người khác, thì mình chỉ có thể bị ngăn cách ở bên cạnh hoàn toàn không thể hoà nhập vào.
Ở cùng với tỷ đệ Giang gia là thế này, đó là những người thân thiết nhất lớn lên từ nhỏ cùng Nguỵ Anh; Ở cùng với tỷ đệ Ôn gia cũng là thế này, đó là những người có ơn cùng chia hoạn nạn, sống nương tựa lẫn nhau với Nguỵ Anh.
Chỉ có y, ít nói, còn luôn luôn nói những lời mà Nguỵ Anh không thích nghe.
Nguỵ Anh, hiện giờ ta cũng là một sự tồn tại mà ngươi không thể dứt bỏ được, phải không?