×
In

[Đang nói chuyện, từ trên cao truyền đến tiếng gào rít kỳ quái, mấy con hung thi lại là leo lên ngọn cây … Ôn Ninh cũng ngẩng đầu, đem phần chân tay bị bẻ gãy mà da thịt đã nát bấy trong tay ném đi, nhảy lên, trực tiếp bay vọt lên tới ngọn cây! Cái cây này ít nhất cũng phải cao năm trượng, từ dưới nhảy lên thế mà có thể lên thẳng độ cao này, sức bật kinh người đến cực điểm …. Nguỵ Vô Tiện rút Trần Tình ra, nói: “Lam …!” … Đúng lúc lòng như lửa đốt, lại nghe tiếng đàn lanh lảnh vang trên không trung, kinh động đàn quạ bay loạn xạ trong rừng cây đen ngòm. Hoá ra không cần hắn mở miệng nhờ, Lam Vong Cơ đã làm trước rồi. Trái tim Nguỵ Vô Tiện thả lỏng lại, Trần Tình đưa lên môi lập tức có một tiếng sáo ngân dài …. “Ôn Ninh! Nhận ra ta không?”

Tiếng đàn bên kia vang lên ba tiếng rồi im lặng, chứng tỏ Lam Vong Cơ chỉ trong ba tiếng đàn đã ổn định tất cả đám hung thi mất khống chế …. Nguỵ Vô Tiện đang định thổi tiếp, bỗng nhiên cảm thấy Ôn Uyển vẫn đang ôm chặt chân hắn … Hắn vội vàng nhấc Ôn Uyển lên, ném về phía Ôn Tình bên kia, “Dẫn nó trốn đi thật xa!” Đúng lúc này, Ôn Ninh lại đột nhiên nhào tới. Giống như cả hòn núi đè lên, Nguỵ Vô Tiện bị húc vào bay cả người về phía sau, đập thật mạnh vào một thân cây … Lam Vong Cơ mới vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh này, mặt mày biến sắc, vượt lên đến trước người hắn. Lam Vong Cơ gần như ôm Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng, nắm tay hắn trực tiếp truyền linh lực qua. Ôn Tình vội nói: “Ngươi buông hắn ra trước, không cần đâu! Để ta làm! Ta là Ôn Tình!” … Lam Vong Cơ lúc này mới ngừng vận chuyển linh lực, để Ôn Tình xem kỹ tình trạng của Nguỵ Vô Tiện, nhưng nắm tay vẫn không buông ra. Nguỵ Vô Tiện lại một phen … vùng tránh Lam Vong Cơ ra, hít một hơi rượt theo, Lam Vong Cơ lại đuổi kịp, nói: “Kiếm ngươi đâu?”

Nguỵ Vô Tiện vứt ra một loạt mười hai lá bùa, nói: “Không biết ném chỗ nào lâu rồi!” …. Lam Vong Cơ trở tay khẩy một cái lên dây đàn, bước chân Ôn Ninh giống như bị một sợi dây vô hình cột lại, giữ cố định, hơi vất vả bước tiếp tới trước. Nguỵ Vô Tiện đưa Trần Tình lên môi …. Cố nén ngụm máu đang nhộn nhạo và cơn đau trong lồng ngực mà tiếp tục thổi sáo mà không hề có chút run rẩy. Với sự hợp lực của hai người, Ôn Ninh quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời, rống lên một tiếng dài ….. Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhịn không được, sặc ra một ngụm máu tươi.

Tiếng đàn Vong Cơ đột nhiên cao vút lên, Ôn Ninh ôm đầu điên cuồng hét to, cuộn tròn trên mặt đất …. Ôn Tình thấy đệ đệ bị tiếng đàn quấy nhiễu, vô cùng đau đớn …. Nói: “Hàm Quang Quân, xin thủ hạ lưu tình!” Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm! Ngươi nhẹ ….”

“….. Công … tử …..” Nguỵ Vô Tiện chợt ngẩn ra, nói: “Khoan đã?” Hắn nói: “Lam Trạm ngươi dừng tay trước đã?!” Giọng nói này, là từ bên chỗ Ôn Ninh truyền đến.

Năm ngón tay của Lam Vong Cơ đè lên dây đàn, ngừng lại dư âm rung động. Nguỵ Vô Tiện gọi: “Ôn Ninh?!”

Ôn Ninh gian nan ngẩng đầu lên. Trong hốc mắt của y, thế mà không phải là màu trắng dã dữ tợn chết chóc, mà là …. một cặp tròng mắt màu đen! ….. Ôn Tình …. loạng choạng hấp tấp nhào tới, hét lên “A Ninh!”. Cú nhào này làm cho cả hai cùng nhau ngã lăn ra đất, Ôn Ninh nói: “Tỷ … tỷ ….” Ôn Tình ôm chầm đệ đệ, vừa khóc vừa cười …. Không ngừng kêu tên Ôn Ninh, các tu sĩ khác ….. ôm lung tung lẫn nhau hét to cười lớn một vòng, Tứ thúc hét như điên chạy xuống núi, nói: “Không sao rồi! Thành công rồi! Thành công rồi! A Ninh tỉnh rồi! ….”]

Không thể tưởng tượng quá trình khôi phục thần trí của Ôn Ninh ở thế giới kia lại hung hiểm như thế, thậm chí còn mang yếu tố ngẫu nhiên rất lớn. Đối lập với quá trình tỉnh lại ở không gian này, chỉ là vẽ trận pháp, niệm chú ngữ, cộng thêm một câu ‘Còn chưa tỉnh‘ không biết nằm ở quy trình nào, cũng quá mức nhẹ nhàng rồi đúng không?

Hơn nữa, đoạn này lại vô tình hữu ý lộ ra nhược điểm của Di Lăng Lão Tổ, nếu có thứ cản trở, thì dù bản thân có hay không có kim đan, ngoại trừ bùa chú mang theo người, cộng thêm bị thương vẫn phải liều mạng thổi sáo, không có cách nào khác khống chế hung thi một cách hiệu quả sao? Hay chỉ bởi vì hung thi là Ôn Ninh không dễ điều khiển?

Trong một thời gian ngắn suy nghĩ của mọi người đều trở nên phức tạp, chỉ có Lam Vong Cơ đưa tay sờ lên ngực Nguỵ Vô Tiện, không thể tin tưởng ngay dưới mí mắt của y, mà Nguỵ Vô Tiện vẫn bị trọng thương như vậy, luôn đặt bản thân mình sang một bên vì những người khác, vì những việc khác như vậy, nhưng vẫn luôn có những người và những việc tìm đến hắn như thế.

Ít nhất, Nguỵ Anh, sau này bất kể có bao nhiêu việc, chúng ta đều sẽ cùng gánh vác.

Từ ‘tình cờ gặp mặt‘ trên đường đến một trận hỗn loạn trên Loạn Tán Cương, Lam Vong Cơ cứ gặp mặt là hỏi Nguỵ Vô Tiện, “Kiếm ngươi đâu?”, đây là nhận ra manh mối? Hay là vẫn luôn giữ ý định mang Nguỵ Vô Tiện trở lại chính đạo?

Giang Trừng nghĩ, có lẽ Lam Vong Cơ là cả hai đều có. Từ sau khi Di Lăng Lão Tổ trở về, bọn họ cũng đã từng không dưới một lần rơi vào tình cảnh nguy khốn, nhưng mình có từng hỏi Nguỵ Vô Tiện như vậy chưa?

Đối với câu trả lời đã có trong lòng, bản thân Giang Trừng cũng có chút kinh hãi.

Nguỵ Vô Tiện bỏ chính đạo đi vào quỷ đạo, y cứ thể để mặc cho hắn đi; Nguỵ Vô Tiện nói mình kiểm soát được, y cũng cứ tin như thế .

Không sánh bằng, y thầm nói với mình ở trong lòng. Xét về sự quan tâm đối với Nguỵ Vô Tiện, y không sánh bằng Lam Vong Cơ.

Cho nên, Nguỵ Vô Tiện sắp sửa bị Hàm Quang Quân lạnh lùng vô cảm trong mắt người đời tha đi mất rồi phải không?

Hiện giờ y thấy thật may mắn vì Nguỵ Vô Tiện ai cũng không trêu chọc (?), mà cố tình đã câu dẫn được (??) một người si tình điển hình của Cô Tô Lam thị.

[….. Sau khi xác định Ôn Ninh thật sự tỉnh táo, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

Hắn thành công rồi. Lúc trước, bởi vì hắn nhất thời kích động phẫn nộ, thúc giục Ôn Ninh thành hung thi cấp thấp. Tuy rằng khiến Ôn Ninh tự tay chỉ ra, xác nhận và xé xác mấy tên đốc công đã hành hạ y đến chết, nhưng sau khi Ôn Tình tỉnh lại, đối mặt với đệ đệ hoàn toàn không nhận ra nàng, chỉ biết gầm gừ, cắn xé khắp nơi, muốn ăn thịt uống máu như chó điên này, thì càng đau khổ hơn.

Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh lại đã thề hứa chắc chắn với nàng, hắn có cách làm cho Ôn Ninh khôi phục thần trí. Nhưng không ai ngờ, hắn căn bản chỉ là khoác lác, muốn để Ôn Tình an tâm trước mà thôi. Trên thực tế hắn hoàn toàn không có gì nắm chắc, chỉ có thể căng da đầu làm. Mấy ngày vắt hết óc, mất ăn mất ngủ, thế nhưng hắn đã thật sự hoàn thành được lời hứa của mình.

….. Nguỵ Vô Tiện biết tỷ đệ bọn họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói, Ôn Tình cũng chắc chắn sẽ không tình nguyện để người ngoài nhìn thấy bộ dạng khóc sướt mướt của nàng, gọi: “Lam Trạm”. Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện nói: “Tới cũng đã tới rồi, có muốn đi vào ngồi một chút không?” Hai người đi đến trước một cửa động âm phong thổi ra từng đợt.

Lam Vong Cơ nói: “Phục Ma động?” Nguỵ Vô Tiện: “Không sai. Tên này ta đặt đó, thế nào?”

Lam Vong Cơ im lặng. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta biết, trong lòng ngươi khẳng định đang nói ‘Chẳng ra gì’. Sau khi truyền ra ta cũng nghe thấy có người bàn tán về cái tên này, nói ta là một kẻ tu quỷ đạo, bản thân chính là đại ma đầu, sao không biết xấu hổ mà đặt tên cho hang ổ của mình là Phục Ma động?”

Lam Vong Cơ không bày tỏ ý kiến. Hai người đã đi vào trong động, tiếng cười của Nguỵ Vô Tiện vang vọng trong hang động trống trải không ngừng: “Bất quá thật ra họ sai hết rồi. Ta lấy tên này, hoàn toàn không phải là hàm ý như bọn họ lý giải”.

Lam Vong Cơ nói: “Giải thích thế nào”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Đơn giản. Chỉ vì ta thường xuyên ngủ ở đây. Có ma đầu nằm dài trên đất ngủ trong cái động này, không phải là Phục Ma động sao?”

* chữ Phục  vừa có nghĩa là hàng phục vừa có nghĩa là nằm sấp, tức là thiên hạ nghĩ Phục Ma động là cái động hàng yêu phục ma, còn Tiện Tiện chỉ nghĩ là cái động có con ma nằm dài trong đó

Lam Vong Cơ: “…..”]

Mọi người: “…..”, phục rồi (một nghĩa nữa của chữ Phục là chịu thua), đặt tên tài tình như vậy, đầu rạp xuống đất mà phục luôn rồi.

Trên đời sao lại sinh ra loại người này, hứng lên một cái, ngay cả tổn hại đến chính mình cũng không buông tha?

Tiết Dương & Nhiếp Hoài Tang: Ngàn nghĩ vạn nghĩ, trước giờ không thể nghĩ cái tên ‘Phục Ma động’ lại có nguồn gốc thế này?

Giang Trừng: “Ngươi có phải ma đầu hay không, trong lòng mình còn chưa rõ à? Tự mình chứng thực ác danh của mình, thú vị lắm hả?”

Nguỵ Vô Tiện: “Thú vị chớ, ngươi xem phản ứng này của các ngươi đi, so với Lam Trạm lúc vừa biết tên ‘Tuỳ Tiện’ thật sự là không khá hơn bao nhiêu, quá thú vị”.

Lam Vong Cơ: “…..”

Mọi người: “……”

Thôi, cứ tiếp tục nghe người này mồm mép tép nhảy, đùa bỡn câu chữ, thì đoán chừng hàm dưỡng có tốt tới đâu cũng sẽ bị bóp méo.

Nhưng trước sau nhìn lại từ khi hung thi Ôn Ninh ra đời, có một điều không thể phủ nhận: Có đôi khi, ý tưởng kỳ lạ thật sự rất quan trọng.

[Hai người đi vào hang động chính, Lam Vong Cơ nói: “Vậy huyết trì đâu”.

Nguỵ Vô Tiện chỉ vào một hồ nước tối tăm trong động, nói: “Huyết trì chính là cái này”.

Ánh sáng trong động tối mờ, hồ nước kia không biết màu đen hay màu đỏ, toả ra một mùi máu không nhẹ không nặng.

Vốn ở mép hồ có căng một sợi dây cấm chế, đã bị Ôn Ninh phá huỷ, Nguỵ Vô Tiện giăng lại lần nữa, cột chặt gia cố. Lam Vong Cơ nói: “Âm khí thật mạnh”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng vậy, âm khí rất nặng, thích hợp dưỡng tà. Nơi này ta dùng để ‘nuôi’ một vài con hung thi chưa luyện xong. Ngươi đoán phía dưới có bao nhiêu con?” Hắn cười cười, nói: “Nói thật, rốt cuộc có bao nhiêu, ta cũng không biết. Nhưng, nước trong hồ coi bộ càng lúc càng giống máu rồi”.

Không biết có phải do nguyên nhân ánh sáng hay không, mà sắc mặt Nguỵ Vô Tiện đặc biệt nhợt nhạt, nụ cười kia thoạt nhìn cũng ẩn ẩn hàm chứa vẻ lạnh lẽo. Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, gọi: “Nguỵ Anh”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Cái gì?”

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi thật sự, khống chế được sao”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Khống chế cái gì? Ngươi nói Ôn Ninh sao? Đương nhiên không thành vấn đề. Ngươi xem, y đã khôi phục thần trí rồi”. Nguỵ Vô Tiện đắc ý nói: “Một hung thi xưa nay chưa từng có”.

Lam Vong Cơ nói: “Nhỡ y lại phát cuồng, thì phải làm thế nào”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Đối phó với sự phát cuồng của y, ta đã có kinh nghiệm. Y là do ta không chế, chỉ cần ta không có vấn đề, thì y sẽ không xảy ra vấn đề”.

Lặng im một lát, Lam Vong Cơ nói: “Vậy nếu ngươi xảy ra vấn đề thì sao”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Sẽ không”.

Lam Vong Cơ nói: “Làm thế nào bảo đảm”. Ngữ khí Nguỵ Vô Tiện chắc chắn nói: “Sẽ không. Cũng không có khả năng”.]

Có một hung thi xưa nay chưa từng có như Ôn Ninh đã dung túng cho sự kiêu ngạo của Nguỵ Vô Tiện, cũng gia tăng thêm lòng tự phụ, đồng thời càng khiến hắn khó nghe lọt tai những lời cảnh báo của Lam Vong Cơ hơn.

Tuy rằng trước đó cũng chưa từng nghe lọt tai.

Hàng lông mày của Lam Hi Thần nhíu lại, trong lòng thế mà ẩn ẩn có chút dự cảm xấu, càng chắc chắn như vậy, lại càng khiến người ta hoài nghi sâu sắc. Ngẫm lại Nguỵ công tử luôn bị mọi việc không suôn sẻ, xui xẻo quấn thân, chẳng lẽ Vong Cơ nói một câu thành sấm sao? Chỉ là tại sao cố tình lại là Vong Cơ nói ra lời nói này cơ chứ?

Những người khác nghe hắn nói một cách chắn chắn như thế, hơn nữa xưa nay luôn tin tưởng mù quáng Di Lăng Lão Tổ, cho nên khi đọc đến khúc sau sau … sau đó, một mặt không ngừng tìm cớ cho hình tượng to lớn của Nguỵ nào đó bị tan vỡ, một mặt chửi ầm lên: Lão tử tin quỷ của ngươi á!

Nguỵ Vô Tiện: Ai kêu các ngươi tin quỷ?!

Giờ này phút này hình tượng Lão tổ quỷ đạo vẫn còn, thậm chí trong mắt Tiết Dương càng thêm có xu hướng thần thánh hoá, không đúng, ma quỷ hoá.

Nguỵ Vô Tiện thế mà nghĩ ra ý tưởng nuôi dưỡng hung thi trong nước tuyệt vời như vậy!

Nghĩ kỹ lại, trong huyền môn từ trước đến nay: Núi cao là âm, nước là âm, kẻ yên tĩnh là âm. Thi thể chứa âm khí hung hoá thành tà ám, bên trong ngọn núi thi thể Loạn Tán Cương càng là âm khí ngút trời, thiên thời (bị ép buộc), địa lợi (bị bức bách), nhân hoà (bị giết) như thế, có lý nào các hung thi được luyện ra lại có thực lực thấp kém?

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!