×
In

3.

Chiến sự Xạ Nhật Chi Chinh rất là ác liệt, thế lực Ôn gia như mặt trời ban trưa, chiến đấu rất gian nan, nhưng nhờ vào vị kỳ nhân dị sĩ vô danh kia, mà thương vong của tu sĩ giảm đi rất nhiều.

Giang Yếm Ly không thể nào lên chiến trường, cũng chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt ở hậu cần, nói đến cũng kỳ lạ, mỗi lần nàng nhìn thấy vị kỳ nhân dị sĩ kia, trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.

Nàng cúi đầu nhìn canh sườn hầm củ sen trong tay, lắc đầu, đi về hướng doanh trại. Gần đây chiến sự bận rộn, A Trừng và A Tiện đều rất vất vả, nên uống thêm chút canh để bồi bổ thân thể.

“Sư tỷ sư tỷ, ta cũng tới giúp đỡ nè”. Giọng nói rất là vui sướng vang lên.

Giang Yếm Ly cúi đầu nhìn thấy, “Hoá ra là A Dương ha, ngươi cứ thế lẻn ra ngoài rồi? Trở về sợ là sẽ bị mẹ phạt”. Sau đó cười nói, “Giúp đỡ? Là ngươi cũng muốn ăn canh phải không? Nghịch ngợm”. Nàng giơ bàn tay không cầm mâm đồ ăn, quét qua mũi Tiết Dương một cái.

Tiết Dương nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ sau khi trở về, không khỏi run rẩy thân hình, thật vất vả lắc lắc đầu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng làm nũng nói, “Đều do canh sườn hầm củ sen sư tỷ hầm ăn quá ngon, A Dương thích quá. Sư tỷ sư tỷ, sư tỷ là tốt nhất, người sau khi trở về nhất định phải cứu ta nha!”

“Nói ngọt” Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười, “Cứu ngươi cứu ngươi, được được, đừng quậy nữa, cùng ta đi xem bọn A Trừng A Tiện đi”.

“Dạ dạ”.

Tiết Dương nhập môn khá trễ, là Nguỵ Anh và Lam Trạm tình cờ mang về từ Lịch Dương. Cậu nhỏ người, nhưng miệng mồm rất ngọt, không hề biết sợ, rất nhanh chóng hoà đồng với các đệ tử của Liên Hoa Ổ. Nhìn thấy cậu, Giang Yếm Ly luôn nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện lúc còn nhỏ, thân hình nhỏ nhỏ, cũng nghịch ngợm gây chuyện giống hắn, lại đáng yêu muốn chết.

Tiết Dương nhanh chóng đi trước vén mành ra cho nàng, Giang Yếm Ly bưng mâm đi vào trong lều, nhìn hai người bên trong, nhẹ nhàng đặt mâm xuống, xoay người cười nói: “Không quấy rầy đến các ngươi chứ?”

“Không có không có” Nguỵ Anh vội vàng đáp, hít hít mũi, híp mắt nói, “Thơm quá à, lại có thể uống canh sườn hầm củ sen của sư tỷ”. Hắn vừa nói vừa cùng Giang Trừng giúp Giang Yếm Ly dọn chén đũa ra.

Bày biện xong, hắn lại nhíu mày, than thở nói, “Ai da, đáng tiếc cho Lam Trạm, hiện giờ không ở đây, bằng không là có thể cùng uống canh rồi”.

“Ngày nào cũng là Lam Vong Cơ, cũng không ngán đến hoảng à”. Giang Trừng khịt mũi xem thường đối với chuyện này.

“Ngươi không hiểu”. Nguỵ Anh liếc mắt nhìn y một cái. Quay đầu kinh ngạc nói, “Ủa, A Dương cũng ở đây ha, quả nhiên vẫn là lẻn trốn ra đây”.

Nguỵ Anh búng búng vào trán cậu, thành công làm hai mắt Tiết Dương nước mắt lưng tròng, ôm đầu che lại. Hắn thật ra không ngạc nhiên khi Tiết Dương xuất hiện ở đây, tiểu tử này kiếp trước tính tình rất không an phận, lẻn ra ngoài là chuyện tất nhiên.

“Tiện, Tiện ca ca”. Mặc dù theo lý phải kêu Nguỵ Anh là đại sư huynh, nhưng Tiết Dương không muốn kêu hắn như vậy, hắn và Vong Cơ ca ca cứu cậu, trả lại cho cậu một gia đình, Tiện ca ca và Vong Cơ ca ca khác với những người khác.

“Tuổi và tu vi của ngươi còn thấp, Liên Hoa Ổ có Giang thúc thúc và Ngu phu nhân canh giữ, ở nơi đó là an toàn nhất, ngươi không nên lẻn ra đây”. Nguỵ Anh nhịn không được nói.

Tiết Dương buông cánh tay che đầu xuống, ngượng ngùng một chút, nhỏ giọng nói, “Ta biết, nhưng ta không muốn ở Liên Hoa Ổ, ta cũng muốn giúp đỡ”.

Sau khi nghe xong, Giang Trừng nhíu mày, “Hồ nháo, chiến trường nhiều nguy hiểm, ngươi đi ra chiến trường thế này còn không phải mang đồ ăn cho người ta, thì có thể giúp đỡ cái gì?”

Nước mắt vòng quanh, Tiết Dương bĩu môi, không nói.

“A Tiện A Trừng, A Dương ở cùng ta là được rồi, sẽ không sao đâu”. Giang Yếm Ly xoa xoa đầu Tiết Dương, “A Tiện và A Trừng đều rất lo lắng cho ngươi, mới nói như vậy. A Dương, sau này cũng không thể tuỳ hứng như vậy”.

“Sư tỷ, ta đã biết”.

“A Dương, ngươi rất có dũng khí, điểm này rất tốt, nhưng những việc thế này, cứ giao cho các sư huynh làm đi”. Nguỵ Anh vỗ vỗ vai cậu, “Chờ đến sau này, chính các ngươi sẽ là những tiểu đậu đinh của gia đình đó!”

“Còn lâu mới là tiểu đậu đinh á”. Tiết Dương theo bản năng mà phản bác.

“Ừ ừ ừ, không phải tiểu đậu đinh, là đậu nành đinh”.

“Tiện ca ca!”

“Á à, tức giận rồi!”

“Nguỵ Vô Tiện ngươi buồn chán phải không!”

“Ta còn lâu mới buồn chán, là ngươi buồn chán”.

“Ngươi”.

“Được rồi được rồi, tới ăn canh đi, nếu không sẽ nguội hết”.

“Dạ, sư tỷ …”

Trong phòng bếp, Tiết Dương đang giúp Giang Yếm Ly một tay.

Sau đó cậu phát hiện, mỗi lần hầm canh xong, sư tỷ sẽ luôn để riêng ra một phần, mang đi.

Rốt cuộc, cậu nhịn không được hỏi, “Sư tỷ, chén canh này là muốn tặng cho ai vậy?”

Im lặng một hồi, Giang Yếm Ly đáp, “Đưa cho Tử Hiên công tử của Lan Lăng Kim thị”.

Kim Tử Hiên, Tiết Dương biết. Đây là kẻ địch không đội trời chung của Nguỵ Anh và Giang Trừng, kể một đống điều xấu về y bên tai cậu, y khinh thường sư tỷ, tự cao lại kiêu ngạo, là người cực kỳ xấu xa.

Cậu nghĩ không ra, sư tỷ tốt như vậy, Kim Tử Hiên tại sao ghét bỏ sư tỷ như thế, nhưng sư tỷ hình như rất là thích y.

“Sư tỷ, vì sao phải đưa canh cho y thế?” Tiết Dương không hiểu.

“Bởi vì, coi như là một điều tâm nguyện đi”. Giang Yếm Ly cười cười.

Trong Xạ Nhật Chi Chinh này, trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc chiến, nàng và y cùng liên hệ, cũng chỉ sót lại có vậy, sau đó đường ai nấy đi. Nàng cũng có thể vẽ một dấu chấm hết tròn trịa cho mối tình say đắm của mình, để mình đón chào một khởi đầu mới.

Nhìn vẻ mặt Tiết Dương đầy dấu chấm hỏi, nàng cười nói: “A Dương lớn chút nữa sẽ hiểu”.

“Ồ” Tiết Dương buồn bực, lại xem cậu như một đứa trẻ.

Chỉ là cái dấu chấm câu này, cũng không thể vẽ tròn trịa được.

Vụ phong ba đưa canh lại thêm lần nữa nói cho Giang Yếm Ly biết, có đôi khi cho mình một sự an ủi cũng là rất khó.

Sau khi chân tướng vụ đưa canh được vạch trần, nàng không nhìn đến vẻ mặt Kim Tử Hiên, chỉ giữ chặt bọn đệ đệ đang tức giận bất bình, bình tĩnh nói: “A Tiện, A Trừng, A Dương, chúng ta trở về đi”.

Canh sườn hầm củ sen, sau này không cần tặng nữa.

4.

Kim Tử Hiên nhìn theo bóng dáng bốn người rời đi, lại nhìn nữ tu trước mặt đang nhỏ giọng khóc thút thít, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám.

Thấy nữ tu này còn khóc mãi không ngừng, y thật sự rất muốn nắm bả vai nàng ta mà lắc thật mạnh, hét to lên ngươi khóc cái gì, người nên khóc chính là y có được không, không chỉ nghĩ sai cho người ta, còn nói ra những lời như thế.

Xử lý xong nữ tu, tinh thần và thể xác của y đều mệt mỏi trở về lều, liền nhìn thấy trên bàn còn chén canh sườn hầm củ sen toả ra hơi ấm.

Y hơi rụt người, vẫn bước qua. Cúi đầu nhìn, trong chén canh đầy ắp xương sườn, nấu với củ sen chín rục, nước canh đậm đà thơm phức, rất là hấp dẫn. Y không khỏi bưng chén lên uống một ngụm, không tồi, đúng thật là mấy ngày gần đây y vẫn luôn uống thứ canh đó.

Đặt chén canh xuống, y nhấp nhấp miệng, thầm nói, Giang Yếm Ly, thân là đại tiểu thư Vân Mộng Giang thị, thế mà cũng biết xuống bếp, nấu được món canh ăn ngon như vậy sao?

Y sở dĩ vẫn luôn nhìn Giang Yếm Ly không vừa mắt, một mặt vì nghe được những nhận xét không dễ nghe này nọ, mặt khác là y không thích mẫu thân cưỡng ép định ra hôn ước cho y, không hề để ý đến cảm nhận của y. Nhưng từ đó về sau, y bất giác cứ chuyển ánh mắt về phía Giang Yếm Ly, người mà trước đây y vẫn luôn cho rằng bình thường không có gì đặc biệt, sau đó y mới nhận ra tính tình của nàng thật sự cực kỳ dịu dàng, cũng là thật sự giỏi việc nấu nướng. Đáng tiếc là, từ đó về sau, y không còn được nhận canh nữa.

Rất nhiều lần, y lấy lý do tuần tra đứng bối rối bên ngoài doanh trại Vân Mộng Giang thị thật lâu, y có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng truyền ra từ bên trong lều, cũng tình cờ gặp mặt Giang Yếm Ly vài lần, nhưng những gì nhận được chỉ là mấy câu thăm hỏi rất là bình đạm.

“Giang cô nương”.

“Kim công tử”.

Lại không có khúc sau.

Nếu nói lúc đầu chỉ là thèm món canh sườn hầm củ sen nàng nấu, thì sau đó, y chính là thật sự đã bị nàng hấp dẫn.

Càng ngắm, càng có thể phát hiện nàng thật tốt. Tính cách dịu dàng uyển chuyển, cư xử không kiêu ngạo không xu nịnh, còn là một đầu bếp giỏi. Chỉ cần nàng ở bên cạnh, tâm trạng dường như có thể bình tĩnh trở lại. Cũng chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, cũng có thể khiến y không dời được tầm mắt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kim Tử Hiên vô cùng cảm kích mẫu thân đã định ra hôn ước cho y, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, vô cùng hối hận bởi vì mình kiêu ngạo tự cao, tự tay huỷ diệt mối hôn ước này.

Trong lều.

“Sư tỷ, người lại đụng mặt Kim khổng tước à?” Nguỵ Anh vừa ôm chén, vừa tò mò nói.

Giang Trừng dùng khuỷu tay huých hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói chuyện, Nguỵ Anh liền đáp lại một ánh mắt, kêu y đừng xen vào.

Giang Yếm Ly làm như không nhìn thấy động tác nhỏ của đám đệ đệ, gật gật đầu.

Uống một ngụm canh, Nguỵ Anh hắng giọng, lại hỏi, “Sư tử, vậy người còn thích hắn không?”

Ngừng một chút, Giang Yếm Ly nói: “Có lẽ là thích”.

“Sư tỷ” Nguỵ Anh muốn tiếp tục nỗ lực, để cháu trai tương lai còn có thể có cơ hội ra đời.

“Nếu Kim Tử Hiên hắn hối hận, là ta nói nếu, thì sư tỷ có còn nguyện ý chấp nhận hắn không?”

Giang Yếm Ly không trả lời ngay, nàng nghĩ tới kết cục của hai người trong thoại bản, nhàn nhạt nói, “Sẽ không”.

Nguỵ Anh trong lòng lộp độp một cái, xong rồi, thế thì Kim Lăng phải làm sao bây giờ?

Kiếp này Giang Yếm Ly quả quyết hơn kiếp trước nhiều, nàng muốn cắt đứt mộng tưởng, là thật sự hành động, chẳng qua món canh đại diện cho việc cắt đứt mộng tưởng còn chưa tặng xong, đã bị gián đoạn.

Lúc sau mặc kệ Kim Tử Hiên lắc lư thế nào trước mặt nàng, bị thương nhưng cứ không chịu đi chữa thương trước, bày vết thương tới lui trước mặt nàng, nàng cũng chỉ nói một câu, “Kim công tử, thương thế quan trọng”. Liền rời đi, khiến cho Kim Tử Hiên thất bại không thôi.

Nguỵ Anh ở một bên nhìn thấy, vừa cảm thấy hả giận vừa lo lắng cho cháu trai tương lai, trên mặt biểu tình đổi tới đổi lui.

Lam Trạm thấy bộ dạng rối rắm không biết làm gì của hắn, thực sự cảm thấy đáng yêu, lại cảm thấy mình như vậy thực sự có chút không phúc hậu, vẫn là mở miệng nói: “Duyên phận do trời định”. Ẩn ý là, ngươi có làm gì cũng vô dụng, Nguỵ Anh tức giận đến mức đánh y mấy cái.

Đường thẳng không được, Kim Tử Hiên quyết định đi đường vòng.

Y đem mục tiêu khoá chặt vào cái đuôi nhỏ thường đi theo Giang Yếm Ly. Trẻ con ấy mà, có lẽ dỗ dành là tốt nhất, cười rộ lên lại đáng yêu như thế, hẳn là rất đột phá mới đúng. Kết quả sau đó phát hiện, đây là một con sói đội lót cừu, đáng yêu cái gì, trong bụng toàn là ý nghĩ xấu.

“Sư tỷ thích cái này”

“Sư tỷ không thích cái này”

“Sư tỷ thích nhất cái này”

“Nè nè nè, cái này không được, sư tỷ không thích”

Lừa y mua một đống lớn các thứ, đợi đến doanh trại rồi, liền chạy tới khóc lóc kể lể, “Sư tỷ, người kia xấu lắm, ta thích cái gì hắn liền tranh giành với ta, quá xấu đi”.

Kim Tử Hiên trợn mắt há mồm.

Vòng đi vòng lại một vòng lớn, Kim Tử Hiên cuối cùng mới phát hiện, cùng y đứng chung một chiến tuyến, thế mà lại là Nguỵ Vô Tiện, người vẫn luôn nhìn y một cách khó chịu.

Nguỵ Anh: Nếu không phải vì cháu trai tương lai, ai muốn cùng chiến tuyến với ngươi.

Giang Trừng: Muốn dây dưa với tỷ của ta hả, không có cửa đâu!

Tiết Dương: Người này rất xấu, quyết không thể để hắn tới gần sư tỷ một bước.

Kim Tử Hiên: Ta thật sự biết sai rồi.

5.

Thấy bộ dạng khốn khổ vì tình của con trai, Kim phu nhân hả giận, nhưng đồng thời rất lo lắng đứa con trai cứng đầu này thực sự không ôm được mỹ nhân trở về. Trước kia nói với y A Ly tốt như thế nào, mà không nghe, kiểu gì cũng đòi huỷ bỏ hôn ước, giờ thì vò đầu bứt tai.

Kim Tử Hiên ở trong đại sảnh đi tới đi lui, một đám người hầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hận không thể biến chính mình thành vô hình.

“Mẹ!” Kim Tử Hiên thật sự hết cách, y đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng không khơi dậy được bất kỳ sự chú ý nào từ Giang Yếm Ly. Thấy mẹ ruột đại nhân vẫn yên vị ngồi uống trà, vẻ mặt cao thâm khó đoán, lại nhớ đến mình trước đây vì hôn ước mà tranh luận với bà đến đỏ mặt tía tai, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên, nhưng vẫn là không thể không muối mặt đi cầu xin giúp đỡ.

“Đây là biết sai rồi?” Kim phu nhân nhấp một ngụm trà.

“Con trai biết sai rồi” Kim Tử Hiên cúi đầu.

“Ngươi nếu thật tình thích a Ly, nương đương nhiên sẽ giúp ngươi” Kim phu nhân đặt chén trà xuống, nói, “Tính tình a Ly dịu dàng, ngươi phải đối xử với nàng thật tốt, nói chuyện phải chú ý, không được vênh váo hung hăng”.

Tính nết con trai nhà mình bà hiểu rõ, không có ý gì xấu, nhưng thái độ không được. Bình thường ngược lại không có gì, Kim gia không sợ những cái đó, nhưng dùng thái độ này để theo đuổi người ta, thì không được.

Dưới sự trợ giúp của mẹ ruột, Kim Tử Hiên nhanh chóng có được một cơ hội tiếp xúc gần với Giang Yếm Ly. Kim gia nổi tiếng lắm tiền nhiều bạc, đương nhiên sẽ không keo kiệt các thể loại yến hội.

Bách Hoa yến, vốn là dành cho các nam thanh nữ tú đến ngắm hoa, chơi trò chơi, thuận tiện gặp gỡ nhân duyên tình cờ. Tiệc ngắm hoa năm nay khác với trước đây, vốn dĩ gặp gỡ nhân duyên tình cờ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhưng năm nay Kim gia lại mở rộng mục đích này ra, thêm nhiều hoạt động trong Bách Hoa yến.

Kim phu nhân hao tổn tâm huyết, đầu tiên là tấn công bằng lời nói, ép Giang Yếm Ly không thể không đồng ý với bà sẽ tham dự yến hội này, lại nói xa nói gần, nói bóng nói gió nhắc chuyện hôn nhân của Giang Trừng với Ngu phu nhân.

Nhớ tới bộ dạng ngọt ngào phát ngấy của Nguỵ Anh và Lam Vong Cơ, lại nhớ đến bộ dạng cô đơn chiếc bóng của con trai nhà mình, Ngu phu nhân ngẩn người một hồi, vẫn là quyết định nhận lời đề nghị của chị em tốt, không chào hỏi Giang Trừng một tiếng, khiến cho Kim phu nhân vui mừng khôn xiết ghi tên y vào danh sách. Sự tình cứ thế tiến hành, đến khi Giang Trừng biết được thì mọi sự đã an bài.

Nam nữ chưa có hôn phối thông qua hình thức rút thăm để phân chia ghép chung với nhau, đã có hôn phối thì không cần rút thăm, đương nhiên thành một cặp. Hai người một tổ, vào rừng rậm tìm phần thưởng Kim gia chôn giấu.

Đã có thể gặp gỡ nhân duyên tình cờ, lại có thể có được phần thưởng, sao lại không làm chứ? Cũng không trách được Nguỵ Anh và Lam Trạm lại thấy nhiều tu sĩ như thế ở chỗ này.

Nguỵ Anh tấm tắc bảo lạ, “Này sợ là dẫn dụ toàn bộ tu sĩ chưa lập gia đình đến đây hết đấy chứ? Kim khổng tước vì theo đuổi sư tỷ thật đúng là ra tay lớn”.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, liền thấy Kim khổng tước hôm nay ăn mặc đặc biệt hoa hoè lộng lẫy, trên mặt lại hơi căng thẳng, đôi mắt liên tục ngó nghiêng khắp nơi.

“Kim Tử Hiên!” Nguỵ Anh hơi dựa vào người Lam Trạm, thành công lên tiếng thu hút được sự chú ý của y về phía này.

Ánh mắt Kim Tử Hiên lập tức sáng lên, nhưng không nhìn thấy người muốn nhìn thì lại ảm đạm xuống.

“Sư tỷ bọn họ đi sau, chúng ta tới trước”.

Thấy ánh mắt rõ ràng kinh ngạc của Kim Tử Hiên, Nguỵ Anh nói, “Ngươi đừng hiểu sai ý, ta chỉ là cảm thấy tình ý ngươi đối với sư tỷ là thật lòng, mới nói với ngươi”.

“Kim Tử Hiên,” Nguỵ Anh đứng thẳng người, nghiêm nghị nói, “Ngươi đối với sư tỷ là nghiêm túc, đúng không?”

“Đúng, ta thật tình thích a Ly” Kim Tử Hiên vội vàng bảo đảm.

“Hiện giờ ngươi đã có thể kêu a Ly sao?” Nguỵ Anh dở khóc dở cười.

Nghe thấy chính mình gọi ra tên của Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên 囧 trong nháy mắt.

“Kim Tử Hiên, ngươi hãy nghe cho kỹ”. Nguỵ Anh nghiêm mặt, “Nếu ngươi dám làm cho sư tỷ đau lòng, ta và Giang Trừng tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Ngươi yên tâm, ta đối với a Ly tuyệt đối chân tình”.

Cho đến khi Kim Tử Hiên thông qua rút thăm thành công hợp thành một đội với Giang Yếm Ly, lúc tiến vào rừng vẫn có chút thất thần. Lối đi vào này là Kim phu nhân cố ý chọn lựa, nhường thành công cho các đội khác, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy.

Cúi đầu thấy Giang Yếm Ly lẳng lặng đứng bên cạnh mình, y bỗng nhiên cảm thấy tình cảm dâng trào.

Y nắm chặt bàn tay hơi mướt mồ hôi, dịu dàng nói, “À, Giang cô nương, chúng ta đi vào thôi”.

“Vâng” Giang Yếm Ly không nói nhiều, yên lặng đi theo cạnh y.

Đi được một đoạn, Kim Tử Hiên nhịn không được nói, “Giang cô nương, lần trước, thật sự rất xin lỗi”.

Giang Yếm Ly rũ mắt, “Chuyện đã qua, Kim công tử không cần để trong lòng”.

“Không, Giang cô nương” Kim Tử Hiên trong lòng kinh hoảng, y hít sâu một hơi, nói, “Ta, ta là tên lưu manh, ta không nên dễ tin vào những lời đồn đó, ta, ta …”

Giang Yếm Ly không nói gì.

“Nhưng mà Giang cô nương, ta, ta là thật lòng thích nàng, không phải ý của mẫu thân ta, là ý của chính ta, là chính bản thân muốn nàng được hạnh phúc, không, ta tuyệt đối sẽ làm cho nàng hạnh phúc, Giang cô nương nàng hãy tin ta!”

Kim Tử Hiên mặt đỏ tai hồng, nhưng đôi mắt sáng rực, nhìn thẳng vào nàng, ngập tràn trong mắt là vẻ mong đợi.

Trái tim Giang Yếm Ly đập thình thịch, không khỏi quay đầu đi, tránh đôi mắt sáng rực kia, không nói gì.

Kim Tử Hiên không cưỡng cầu Giang Yếm Ly trả lời y ngay lúc ấy, sau khi Bách Hoa yến kết thúc, y dùng hành động mỗi ngày của mình để nói cho Giang Yếm Ly biết, y chính là nghiêm túc.

Một thời gian lâu sau, Kim Tử Hiên cảm nhận được rốt cuộc mình đã nắm được bàn tay ấy, nhìn thấy người yêu bé nhỏ bên cạnh mình, vô cùng thoả mãn.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Thấy sư tỷ cuối cùng ở cùng một chỗ với Kim Tử Hiên, Nguỵ Anh vẫn có chút phiền muộn, bên cạnh còn có Tiết Dương đang tức giận bất bình, cái đầu nhỏ của cậu vẫn không hiểu tại sao một người xấu như vậy cưới được sư tỷ.

Nhưng, chuyện tình cảm, nào ai có thể nói rõ được đâu? Nguỵ Anh nhìn người bên cạnh, người bên cạnh cũng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt nhu hoà, tình ý lưu luyến.

Nguỵ Anh cong khoé môi, thả lỏng cả người tiến lại gần, thành công được người kia biết điều ôm vào. Trong lòng thầm than: đời người có được một người như thế, còn cầu gì nữa chứ.

TOÀN VĂN HOÀN

Loading

Trở lại thuở ban đầu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!