22.
Vân Mộng và Cô Tô tính ra cách nhau không quá xa, nhưng cũng không phải là quá gần, sau khi nhận được tin tức, tuy Giang Phong Miên ngự kiếm không nghỉ một khắc nào, nhưng cũng phải mấy canh giờ mới tới nơi.
Lúc này, đã là hoàng hôn của ngày hôm sau.
Bởi vì tình trạng đột xuất của Lam Trạm và Nguỵ Anh, hôm nay cũng không có đi học, Lam Khải Nhân vùi mình trong Tàng Thư Các, hy vọng có thể tìm ra được gợi ý từ mấy cuốn kỳ văn dị lục.
Đám học trò vẫn luôn vì chuyện này mà bàn luận sôi nổi, có người đoán hai người bị trúng lời nguyền, có người đoán hai người bị yêu tinh mê hoặc tâm trí, chẳng ngạc nhiên khi người đó bị chế nhạo là xem quá nhiều truyện phong hoa tuyết nguyệt, không nói đến Nguỵ công tử, Lam nhị công tử kia không phải là người dễ dàng bị mê hoặc.
Có người cười nhạo nói: “Lam nhị công tử này nếu thật có thể bị chuyện phong hoa tuyết nguyệt mê hoặc ánh mắt, thì tên của ta, hừm, liền sẽ viết ngược”.
“Diêu huynh thật khí phách!”
Bên kia, Lam Hi Thần đang ở sơn môn chờ Giang Phong Miên đến.
Thấy Giang Phong Miên, ánh mắt Lam Hi Thần sáng lên, gật đầu thi lễ nói, “Giang tông chủ”.
“Lam công tử” Giang Phong Miên cũng đáp lễ.
“Vong Cơ và Nguỵ công tử ở nơi khác, mời Giang tông chủ đi theo ta”.
Mới vừa đi vào phòng của hai người, Giang Phong Miên liền nhìn thấy Giang Trừng đang canh giữ ở mép giường.
Thấy phụ thân, Giang Trừng lập tức đứng lên, “Cha …”
“A Trừng, vất vả cho ngươi”. Thấy dáng vẻ tiều tuỵ của con trai, Giang Phong Miên nhìn hắn khen ngợi, “Ngươi làm rất tốt”.
“Chuyện này không có gì”, được phụ thân khích lệ, ánh mắt Giang Trừng bay bổng, ngại ngùng nói, “Tên gia hoả Nguỵ Vô Tiện này hại ta lo lắng lâu như vậy, canh sườn hầm củ sen của a tỷ hắn không thể lại tranh giành với ta được”.
Lam Hi Thần nói: “Từ khi Nguỵ công tử hôn mê tới nay, Giang công tử vẫn luôn canh chừng hắn”. Hắn cảm thán, “Tình cảm giữa Giang công tử và Nguỵ công tử thật là tốt”.
Được Lam Hi Thần nói như vậy, Giang Trừng càng thêm ngượng ngùng.
Giang Phong Miên bật cười, “A Trừng và A Anh vẫn luôn có tình cảm sâu nặng, ở đây có ta, A Trừng, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi”.
“Đúng vậy”.
Nghe Giang Phong Miên đến rồi, Lam Khải Nhân cũng tự đào mình ra khỏi Tàng Thư Các để tới đây.
“Giang tông chủ”.
“Lam tiên sinh”.
Sau khi hai người thi lễ với nhau, Lam Hi Thần thấy thúc phụ đã đến cũng cáo lui, lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Giang Phong Miên nói: “Vậy chứ tiên sinh đã có lý giải gì đối với chuyện này chưa?”. Ông mới vừa kiểm tra linh mạch của hai ngươi, không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
Lam Khải Nhân vuốt râu, thở dài: “Giống như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng”. Ông nhìn hai người trên giường, “Thật ra ta ở Tàng Thư Các đọc thấy một thứ kỳ dị, rất là giống với tình huống này”.
“Ồ, là thứ gì?” Giang Phong Miên không thể không hỏi.
“Tu Di ảo cảnh” Lam Khải Nhân đáp, “Nhưng điều này quá mức tưởng tượng”. Ông nhìn xuống hai người ở trên giường, “Tu Di ảo cảnh khiến người ta nhìn thấy kiếp trước kiếp này, hơn nữa một khi ảo cảnh mở ra, nếu như hai người không có sự ràng buộc lớn thế kia, thì sẽ không thể cùng tiến vào ảo cảnh”.
“Ràng buộc lớn thế kia? Nói như vậy, thì quan hệ của A Anh và Lam nhị công tử trong tương lai không phải là đơn giản”. Giang Phong Miên như suy tư điều gì.
“Chỉ không biết quan hệ này là tốt hay xấu”. Lam Khải Nhân cũng không biết đây là may hay là không may.
“Vậy trong sách có ghi Tu Di ảo cảnh này hình dạng như thế nào không?”
Lam Khải Nhân lắc đầu, “Tu Di ảo cảnh này thay đổi thất thường, có người nói là một mặt gương đồng, cũng có người nói là một chiếc nhẫn cổ, càng nhiều người nói là một khối hổ phách, nói cách khác, chính là không có hình thái cố định.”
Giang Phong Miên thở dài, “Vậy thì khó tìm”.
“Nhưng có thể xác định được một chút, hai người Vong Tiện sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Tu Di ảo cảnh bảo đảm cho dù hai người đi vào mộng cảnh bao lâu, thân thể đều cũng sẽ giữ dáng vẻ lúc ban đầu”. Lam Khải Nhân nhẹ nhàng thở ra, “Đợi bọn chúng xem xong sẽ tự thức tỉnh, chỉ là ta lo lắng khoảng thời gian này sẽ kéo dài bao lâu, một hai ngày còn được, nếu một tuần, một tháng, lâu hơn nữa là một năm, vậy thì khó rồi”.
Giang Phong Miên cũng lâm vào trầm tư, nói, “Bất kể như thế nào, không nguy hiểm đến tính mạng là được, chuyện này đối với hai người mà nói, cũng là một cơ duyên”.
Suy nghĩ một lát, Giang Phong Miên nói: “Lam tiên sinh, tình huống A Anh thế này, cũng không đi học được, không bằng để ta mang về Liên Hoa Ổ, tĩnh dưỡng cho tốt”.
Thấy vẻ mặt Lam Khải Nhân khó xử, Giang Phong Miên không khỏi hỏi: “Có chuyện gì không ổn à?”
Lam Khải Nhân cười khổ, “Hai người này hiện giờ không tách nhau ra được”. Nói rồi đem sự việc xảy ra ở Lan Thất kể lại rành mạch cho Giang Phong Miên nghe.
Giang Phong Miên cũng là người trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng tình huống như vậy thật sự cũng là lần đầu tiên gặp được, ông dở khóc dở cười nhìn hai người trên giường, Nguỵ Anh như vậy thật sự là, cột chặt cùng với Lam nhị công tử ha.
Ông hít sâu một hơi, lại thi lễ, nói: “Nếu đã như vậy, làm phiền Lam tiên sinh chiếu cố A Anh thêm”.
Lam Khải Nhân cũng vội vàng đáp lễ, “Đây là việc thuộc bổn phận, Giang tông chủ không cần lo lắng”.
Trước khi rời đi, Giang Phong Miên vẫn là không khỏi dặn dò Giang Trừng phải chăm sóc Nguỵ Anh nhiều hơn, nhưng cũng kêu y không cần quá mức lo lắng, qua một thời gian nữa Nguỵ Anh sẽ tự tỉnh lại.
Giang Trừng nhất nhất vâng dạ, nhìn thân ảnh phụ thân càng lúc càng xa, thật lâu vẫn không nhích người đi.
Nhiếp Hoài Tang nhìn bộ dạng Giang Trừng, không thể không lấy quạt gõ gõ lên đầu vai y, kêu: “Giang huynh, hoàn hồn lại!”
“Hả? Ừ, đi thôi” Giang Trừng phục hồi tinh thần lại, vừa đi vừa lẩm bẩm nói, “Những ngày không có Nguỵ Vô Tiện náo loạn, ta thật đúng là không quen á!”
23.
Trong mộng cảnh
Cứ vậy Lam Trạm và Nguỵ Anh nhìn ‘Nguỵ Anh’ vừa lừa vừa gạt kêu Giang Trừng bịt mắt bằng miếng vải đen, chống cành cây dài mò mẫm tìm đến người gọi là ‘Bão Sơn Tán Nhân”.
Lam Trạm rũ mắt, gắt gao nắm tay Nguỵ Anh, đi từng bước theo Giang Trừng lên một ngọn núi, mỗi một bước đi, đều giống như dùng hết sức lực cả đời.
Không khí rất là trầm mặc, Nguỵ Anh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm ngược lại tay Lam Trạm, giống như làm vậy là có thể cho hắn thêm dũng khí. Hắn có thể hiểu cảm nhận của Lam Trạm, nhưng kim đan này, hắn không thể không mổ.
Trên đỉnh núi, Ôn Tình, Ôn Ninh còn thêm ‘Nguỵ Anh’ đều đã chờ sẵn ở đó.
Thấy Giang Trừng đi lên, Ôn Tình vẫn không khỏi quay đầu lại nhìn ‘Nguỵ Anh’, làm như dò hỏi ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mổ đan chưa, hiện giờ đổi ý vẫn kịp. ‘Nguỵ Anh’ đối với việc này chỉ lắc đầu, ánh mắt kiên định. Thấy ý định hắn kiên quyết, Ôn Tình lặng lẽ thở dài, quay đầu ra hiệu cho Ôn Ninh gõ chuông.
Tiếng chuông lanh lảnh khiến đàn chim bay xào xạc, tiếng chuông vừa dứt, Ôn Tình chĩa kiếm vào người Giang Trừng vốn đang mờ mịt vì tiếng chuông, lạnh lùng nói: “Nơi này cấm người ngoài đi vào, dừng bước ở đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Giang Trừng dừng bước, cảm nhận được mũi kiếm trước ngực, không khỏi nắm chặt lấy cành cây, yên lặng nuốt xuống một cái, nói, “Ta, ta là có lý do để tới đây”.
Nữ tử đối diện làm như cảm thấy tò mò, liền hỏi, “Ngươi là người phương nào? Làm sao biết được chỗ này? Vì sao lại tới đây?”
“Ta là con trai của Tàng, Tàng Sắc Tán Nhân, Nguỵ Anh” Giang Trừng vấp váp nói theo lời Nguỵ Anh dặn y, “Là mẹ, mẹ của ta nói với ta khi còn bé là Bão Sơn Tán Nhân ở chỗ này. Ta sống ở Liên Hoa Ổ, hiện giờ gia môn huỷ diệt, Liên Hoa Ổ đại loạn, ta bị Hoá Đan Thủ Ôn Trục Lưu hoá đi kim đan, bởi vậy muốn hỏi thăm Bão Sơn Tán Nhân có thể khôi phục kim đan không?”
“Tàng Sắc Tán Nhân? Sư tỷ sao? Phụ thân ngươi là ai?”
“Nguỵ Trường Trạch”.
“Là người của nơi nào?”
“Người trong Giang thị, Vân Mộng Liên Hoa Ổ”.
Tiếp tục trả lời mấy câu hỏi, Giang Trừng nhất nhất đáp lời, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ngay khi trả lời câu hỏi cuối cùng, y bỗng nhiên ngửi thấy một làn hương, trước mắt tối sầm, liền mất đi ý thức.
‘Nguỵ Anh’ vội vàng chạy qua đỡ y, Ôn Tình nói: “Mang hắn vào nhà đi”. Lại quay đầu dặn dò Ôn Ninh, “Đem những dược liệu kia vào đây”.
Mới vừa đặt Giang Trừng lên giường, ‘Nguỵ Anh’ liền nghe thấy Ôn Tình hỏi, “Ta hỏi lại ngươi lần cuối cùng, ngươi thật muốn mổ đan?”
‘Nguỵ Anh’ ngẩn ra, xoay người cười nói: “Đúng vậy”
Thấy vào thời điểm thế này mà hắn còn cười được, Ôn Tình có chút tức giận, nhấn mạnh một lần nữa, ‘Nguỵ Vô Tiện! Dời đan chỉ là ý tưởng mà thôi, lý thuyết là lý thuyết, thực hành là thực hành, ta chỉ nắm chắc không đến một nửa, nếu thất bại, cả hai liền bị phế, ngươi hiểu rõ không!”
Ánh mắt ‘Nguỵ Anh’ thoáng u ám, nhưng chớp mắt một cái lại là gương mặt tưoi cười, nói, “Năm phần cũng tốt mà, 50/50 chứ bộ, không lỗ không lỗ”.
Thấy thế Ôn Tình chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy ngồi yên cho ta”. Xoay người chuẩn bị dụng cụ mổ đan, kêu hắn ngồi lên một chiếc giường khác.
“Cảm ơn”, phía sau truyền đến lời cảm tạ của ‘Nguỵ Anh’, Ôn Tình sửng sốt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại gương mặt vô biểu tình, cầm dụng cụ xoay người lại nói, “Lời này lẽ ra là ta nói, cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội được thí nghiệm một lần”.
‘Nguỵ Anh’ cười khẽ.
“Nguỵ công tử …” Ôn Ninh nhịn không được lên tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Ta không sao, mổ đan thôi mà”. Ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng ‘Nguỵ Anh’ cũng bồn chồn, hành động này, nói là kinh thế hãi tục cũng không quá. Hắn ngồi trên giường suy nghĩ loạn cào cào, biết đâu tương lai ta còn có thể lưu lại một nét bút rực rỡ trong sử sách thì sao, tính tính, vẫn là không được, việc này không thể để Giang Trừng biết.
“A Ninh, đưa thuốc gây mê cho hắn uống”. Ôn Tình vừa khử trùng dụng cụ cắt mổ, vừa kêu đệ đệ giúp một tay, việc dời đan một khi bắt đầu, là không thể có sai sót, nếu không thì không chỉ huỷ diệt hai người, mà còn có cả hy vọng tương lai của Liên Hoa Ổ.
Ngoài cửa sổ, Lam Trạm nhìn vào trong thông qua cánh cửa sổ được chống lên, cổ họng chua xót, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu rồi”.
Dưới tác dụng của thuốc gây mê, ‘Nguỵ Anh’ thoạt nhìn giống như đang mê man, ý thức hơi mơ hồ.
Nguỵ Anh ngây ngẩn nhìn lưỡi dao sắc bén cứ vậy cắt vào lớp da bên ngoài đan điền, từng chút từng chút cắt sâu vào bên trong, cho dù có thuốc gây mê, ‘Nguỵ Anh’ vẫn là nhịn không được run run lên, Ôn Ninh ở bên cạnh đỡ hắn, hốc mắt ửng đỏ, thỉnh thoảng đút cho ‘Nguỵ Anh’ thuốc bổ máu.
Máu tươi cứ thế phun ra, đỏ thắm như vậy, chói mắt như vậy, bỏng rát cả hai mắt của Lam Trạm. Y cứ ngơ ngẩn như vậy nhìn Ôn Tình cầm dao thao tác ở chỗ đan điền của Nguỵ Anh, tìm viên kim đan sáng chói mắt kia, sau đó móc nó ra, đặt vào trong cơ thể một người khác.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lam Trạm gần như mất đi ý thức, chỉ biết gắt gao như thế nhìn chằm chằm vào cây dao đang tuỳ ý múa may kia, như thể đã phát ngốc rồi vậy.
Không biết qua bao lâu, viên kim đan kia rốt cuộc đã lộ ra bóng dáng, nhưng lúc Ôn Tình sắp chạm vào nó để nâng lên, thì ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Đột nhiên, Ôn Tình nói khiến Lam Trạm bừng tỉnh khỏi cơn ngây ngốc, “Không được, không thể dùng gây mê, hắn cần phải tỉnh táo, nếu không kim đan có thể sẽ tiêu tan!”
Cái gì?!
“Vậy thì, không gây mê …” Giọng ‘Nguỵ Anh’ rất là yếu ớt, đôi mắt bình thường long lanh rực rỡ cũng ảm đạm xuống, mất máu quá nhiều khiến đôi môi hắn gần như trở nên trắng nhợt.
“Công tử!” Ôn Ninh không nhịn được kêu lên.
“Không, chỉ là tỉnh táo thôi đúng không, roi của Ngu phu nhân, càng đau hơn thì sao”. ‘Nguỵ Anh’ mím môi, cố nén cơn đau, nói, “Tiếp tục đi”.
Ôn Tình nhìn hắn một cái, cúi đầu, giọng nói có chút chua xót, “Nguỵ Vô Tiện, nhất định phải cố chịu đựng, nếu không công lao sẽ đổ sông đổ biển”.
“Ngươi, cứ yên tâm đi, ta là ai chứ, Á!” Tiếng kêu đau vừa ra khỏi miệng, ‘Nguỵ Anh’ lập tức cố sức nén xuống.
Đau, thật đau quá, cảm giác lưỡi dao sắc bén cắt xẻ ở đan điền, dường như, so với roi của Ngu phu nhân thì đau nhiều hơn nhỉ.
Một chút, lại một chút, tinh thần ‘Nguỵ Anh’ không khỏi trôi nổi, nhớ lúc cầu học ở Cô Tô, hình ảnh hắn và tiểu cũ kỷ cùng nhau chịu phạt, nhớ tới khi đối phương chịu phạt thì thẳng lưng như thường. Tiểu cũ kỷ, kỳ thật cũng có chút muốn gặp y thì phải.
‘Nguỵ Anh’ mơ mơ màng màng nghĩ, môi bị hắn cắn đến rách thịt, để lại dấu răng thật sâu, để phòng ngừa hắn lại vô thức cắn môi một cách tàn nhẫn nữa, Ôn Tình không thể không cho hắn cắn một miếng vải, nhưng thỉnh thoảng vẫn có âm thanh kêu rên tràn ra.
Hết tiếng này đến tiếng khác, mong manh yếu ớt, nhưng lại như sấm sét thiên lôi đánh thẳng vào lòng Lam Trạm. Y bỗng nắm chặt tay Nguỵ Anh, khiến Nguỵ Anh bị đau, nhưng thấy vẻ mặt có thể nói là kinh sợ của Lam Trạm, hắn vẫn trấn an nắm ngược lại, “Lam Trạm, ta đây mà”.
“Nguỵ Anh, Nguỵ Anh” Lam Trạm ôm chặt hắn, không ngừng lẩm bẩm, thân thể khẽ rung lên, nhưng ôm rất chặt, một phân cũng không muốn rời ra, giống như ôm lấy cả thế giới.
Nguỵ Anh một bên thầm nói lực tay của Lam Trạm sao lại lớn như thế, một bên ôm ngược lại y, ở bên tai y lặp đi lặp lại nói, “Ta ở đây, ta đây mà, Lam Trạm, ngươi xem, hiện giờ ta khoẻ mạnh nè”.
Hai đêm một ngày, mộng cảnh cũng không để bọn hắn thật sự xem từng giây từng phút bọn họ mổ xong kim đan, nhưng vẫn khiến cho bọn hắn biết rõ hai đêm một ngày này đối với Nguỵ Anh lúc đó khổ cực đến thế nào, nhưng, ai có thể nói hắn làm không đúng chứ.