18.
Tối nay, trăng sáng rõ.
Nguỵ Anh ôm hai vò Thiên Tử Tiếu, hơi thấp thỏm đứng bên ngoài bức tường Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn đã lề mề ở chỗ này thật lâu rồi.
Hắn ôm Thiên Tử Tiếu, đi tới đi lui, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn là ngắm nghía hai vò rượu trong tay, hít sâu một hơi leo qua, chân vẫn còn chưa hoàn toàn bước vào, đã thấy một bóng hình màu trắng cách đó không xa.
Thấy Lam Trạm, khoé miệng Nguỵ Anh hơi cong lên, mắt mang ý cười. Hắn giơ vò rượu trong tay, nói: “Vị ca ca này, Thiên Tử Tiếu chia cho ngươi một vò, làm như không nhìn thấy ta được không?”
Không thể không nói, thấy thân hình Nguỵ Anh xuất hiện ở đầu tường, Lam Trạm khẽ thở phào một cách khó phát hiện. Y đã chờ ở đây thật lâu, buổi chiều bởi vì xử lý công việc không thể kịp gặp Nguỵ Anh, buổi tối vừa đến vội vội vàng vàng chờ ở đây, lại không thấy người muốn gặp kia, may mắn, hắn đã xuất hiện.
Suy nghĩ rõ ràng rồi, Lam Trạm trả lời: “Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu”. Y cố gắng hết sức để giọng nói mình bình tĩnh trở lại.
“Ồ? Vậy ca ca ngươi có thể nói cho ta biết, nhà các ngươi đến tột cùng là có cái gì không cấm không?” Nghe Lam Trạm trả lời một cách quy củ, Nguỵ Anh cười hỏi.
“Trên đá gia huấn có liệt kê rõ ràng tường tận, tự đi mà xem”. Lam Trạm miễn cưỡng làm cho giọng nói mình đừng run rẩy, những lời này tương tự như đối thoại trong mộng cảnh, khiến y không khỏi nhớ tới cảnh tượng bọn hắn lần đầu tiên gặp nhau trong mộng, chẳng qua khác với bây giờ, bọn hắn đều đã biết đối phương.
“Ta bây giờ vi phạm lệnh cấm, ca ca ngươi muốn phạt ta như thế nào đây?” Lời trêu chọc mang chút ý cười của Nguỵ Anh giống như một cái móc câu nhỏ, câu cho cả người Lam Trạm không ổn.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng sự bình tĩnh bị phá vỡ, Lam Trạm vẫn là bại trận, bất đắc dĩ kêu: “Nguỵ Anh”.
“Nè, đây nè!” Nguỵ Anh vội vàng đáp, đồng thời cũng không quên giữ kỹ vò rượu trong tay.
“Ngươi, ngươi xuống trước đi”. Lam Trạm hơi hơi nghiêng mặt đi, không dám nhìn thẳng khuôn mặt tươi cười của Nguỵ Anh, vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Đợi Nguỵ Anh từ trên tường nhảy xuống dưới, Lam Trạm mới nói: “Đi theo ta”.
Nguỵ Anh tò mò: “Đi đâu?”
Hít sâu một hơi, Lam Trạm trả lời: “Lãnh phạt”.
“Hả?” Nguỵ Anh tức thì làm mặt khổ, “Không phải chứ Nhị ca ca, thật sự muốn phạt ta?!”
“Đi Tĩnh Thất”. Sau một lúc lâu, Lam Trạm lại bổ sung thêm, “Phòng ngủ, của ta”.
Nguỵ Anh lập tức không kêu gào nữa, hắn ngơ ngác, biểu gì làm nấy mà đi theo sau lưng Lam Trạm, trong đầu là một mảnh hồ nhão.
Đừng trách hắn nghĩ nhiều, cái chữ phòng ngủ này quá mức ái muội, hắn trộm nhìn gương mặt hiên ngang lẫm liệt của Lam Trạm, nghĩ thầm không thể nào, Lam Trạm hẳn không phải là người như vậy, trong lòng hắn nghĩ ngợi loạn cào cào, nhưng trên mặt đầy vẻ vô tội.
Đến khi đến trước Tĩnh Thất, Nguỵ Anh lúc này mới phát hiện Tĩnh Thất cách phòng của hắn rất là gần, không quá mười bước chân, không khỏi nhìn y một cách đầy thâm ý.
Ánh mắt của hắn lia tới mặt Lam Trạm, Lam Trạm giống như là cảm nhận được, chậm rãi đẩy cửa Tĩnh Thất ra, trong nháy mắt mùi đàn hương thấm đẫm ruột gan ập vào mặt.
Là mùi hương trên người Lam Trạm. Nguỵ Anh hỗn loạn nghĩ ngợi.
Đợi vào Tĩnh Thất.
“Nguỵ Anh, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu”. Bình tĩnh.
“A, ta biết”. Cười khổ.
“Ngươi vi phạm lệnh cấm”. Đứng đắn.
Nguỵ Anh đầy mặt khổ sở.
“Sau này chỉ cho uống ở đây” – “Ta sai rồi Nhị ca ca, sau này ta uống ở bên ngoài rồi mới đi vào”.
Đồng thời vang lên.
“Lam Trạm!”
Nguỵ Anh vứt đại vò rượu lên trên bàn, rồi lập tức nhào đến Lam Trạm, “Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!”. Trong miệng kêu lên không ngừng.
Lam Trạm đưa tay đỡ lấy hắn, tránh cho hắn bị té ngã.
“Lam Trạm ngươi sao lại tốt như thế hả”. Nguỵ Anh thoả mãn dụi dụi vào, rồi lại cọ cọ.
“Uống rượu vừa phải, nhiều quá sẽ hại thân”. Y ôm chặt Nguỵ Anh, nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Nếu uống nhiều, cấm”.
“Ừ ừ ừ, ta biết rồi”. Nguỵ Anh cảm thấy hiện giờ mình cực kỳ hạnh phúc.
“Lam Trạm ngươi tốt nhất, ta thích ngươi nhất”. Lời còn chưa dứt, một vài hình ảnh đột nhiên lướt qua trong đầu bọn hắn.
Cảnh Lam Trạm túm đôi tay bị trói bằng mạt ngạch của Nguỵ Anh khoe ra trước mặt tiểu bối, cảnh Lam Trạm và Nguỵ Anh chơi trốn tìm khi đòi hôn, cảnh Lam Trạm cắn ngón trỏ của Nguỵ Anh không buông, cảnh Lam Trạm kéo Nguỵ Anh đi trộm gà trộm táo, cùng với cảnh trước thùng tắm, Lam Trạm và Nguỵ Anh lau súng cướp cò ….
Cảnh cuối cùng, dừng ở hình ảnh Lam Trạm và Nguỵ Anh hôn nhau thật nồng nhiệt.
Cả gương mặt Nguỵ Anh đều nóng bừng, nhìn lại Lam Trạm, vành tai cũng vô cùng đỏ chót, lập tức hiểu rõ.
“Xem ra, không phải chỉ ở trong mộng mới có thể nhìn thấy đâu! Nhưng Nhị ca ca ngươi thật sự là táo bạo nha, thật sự là không thể tin được nha, .. ô .. ô ..”
Ánh mắt lên án của hắn nhìn thẳng về phía Lam Trạm.
Lam Trạm coi như không nhìn thấy, y thật sự không biết nên làm thế nào để đáp trả lời nói của Nguỵ Anh, không thể nói lại, thì cứ trực tiếp dùng hành động vậy.
Những gì Nguỵ Anh muốn nói đều hoà tan trong nụ hôn này, mơ mơ hồ hồ.
Bên kia, Giang Trừng một mình vừa đến Cô Tô có chút không khoẻ trăm cay nghìn đắng đi đến trước cửa phòng Nguỵ Anh, gõ nửa ngày không ai trả lời, đẩy cửa vào, cái gì cũng không có.
Y khép cửa lại, hít sâu một hơi, xoay người trở về, y thật khờ mà, làm thế nào y lại cảm thấy tên Nguỵ Anh kia sẽ ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng chứ, rõ ràng là bản tính làm trời làm đất.
Ngày đầu tiên tới Cô Tô, cứ thế trôi qua.
19.
Ngày hôm sau trong Lan Thất.
Ngày nghe học đầu tiên, Nguỵ Anh chán muốn chết nhìn đám học trò lục tục đi vào trong này.
Nhờ phúc của Lam Trạm, từ xưa đến nay hắn lần đầu tiên đi vào học đường sớm nhất, thế nên khi Giang Trừng vừa ngáp vừa đi vào thì không thể không trợn tròn hai mắt.
Thấy Nguỵ Anh, Giang Trừng giận sôi máu. Y ba bước nhảy thành hai bước vọt tới trước mặt Nguỵ Anh, hai tay vỗ mạnh xuống mặt bàn phía trước hắn, cả giận nói: “Nguỵ! Vô! Tiện! Tối hôm qua ngươi chết ở đâu vậy, ngày đầu tiên tới Cô Tô ngươi không ở trong phòng ngủ mà đi lang thang ở đâu?”
“Ngươi tới tìm ta?” Nguỵ Anh có chút chột dạ, tối hôm qua hắn vẫn luôn ở bên kia với Lam Trạm mà.
“Vô nghĩa, ta không tìm ngươi thì tìm ai. Ta nói cho ngươi biết, không chỉ đêm qua ta tới tìm, mà sáng nay cũng tới!” Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất người giải thích thành thật cho ta, đừng đánh trống lảng với ta”.
Không ai rõ ràng trình độ ngủ nướng của Nguỵ Anh hơn y, vì không muốn để cho Lam lão tiên sinh có ấn tượng xấu, nên sáng sớm tinh mơ y đã dậy đi tìm hắn, hắn không ở trong phòng không nói, thế mà lại còn đến sớm hơn cả y, tuyệt đối là có vấn đề.
“Ta ấy hả” sắc mặt Nguỵ Anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng hỗn loạn một đống. Hắn hơi nhổm dậy câu lấy vai Giang Trừng, cố làm ra vẻ bí ẩn nói, “Khụ khụ, ta nói cho ngươi nhưng ngươi đừng khoe khoang khắp nơi nha”.
Giang Trừng bày vẻ mặt ‘ngươi nói ta nghe coi, tốt nhất phải cho ta lý do thuyết phục, nếu không, hừ hừ …”
“Ta á, ngày hôm qua đi mua Thiên Tử Tiếu”. Nguỵ Anh vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, chép chép miệng, “Ta nói với ngươi, Thiên Tử Tiếu của Cô Tô này đúng thật là rất ngon, uống vào thơm lừng và tinh khiết, mùi vị vô cùng, tuyệt, tuyệt vời á”.
“Chỉ có vậy?” Giang Trừng rõ ràng không tin.
“Ngươi nghe ta nói xong đã” Nguỵ Anh hắng hắng giọng nói, “Ta á, lúc mang theo hai vò Thiên Tử Tiếu trèo tường vào, gặp một người có diện mạo thật là tuấn tú”.
Trong lòng Giang Trừng bỗng chốc nảy lên một dự cảm không tốt.
Lúc này, một giọng nói xen vào, “Không phải là Lam Trạm chứ?”
Thấy hai người đều nhìn về phía mình, người nọ ngượng ngùng ôm quyền, tự giới thiệu: “Tại hạ Thanh Hà Nhiếp Hoài Tang”.
Thấy vậy, Nguỵ Anh và Giang Trừng cùng nhau đáp lễ nói.
“Vân Mộng Giang Vãn Ngâm”
“Vân Mộng Nguỵ Vô Tiện”
Nghe bọn hắn trò chuyện hăng say, bất tri bất giác, chung quanh đã lục tục vây quanh một đống người, dựng lỗ tai lên nghe hắn kể.
“Lam Trạm?” Nguỵ Anh tò mò nhắc lại một lần, “Tại sao nói như vậy?”
“Hay là Nguỵ huynh kể xem người ngươi gặp được trông như thế nào”. Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt, “Như vậy ta càng xác định hơn”.
“Đặc biệt đẹp trai”, Nguỵ Anh diễn tả bằng điệu bộ, mang theo chút xíu kích động rất nhỏ không thể phát hiện được, để miêu tả dáng vẻ của Lam Trạm cho bọn họ.
“Một thân áo trắng, mang mạt ngạch, đeo kiếm màu bạc. Đẹp trai, chỉ là gương mặt, như bức tượng, khụ khụ, nhưng là rất đẹp, đẹp như ta vậy”.
Giang Trừng trợn trắng mắt, tỏ ra khinh bỉ đối với hành động khen người khác còn không quên khen chính mình của hắn.
Nhiếp Hoài Tang thật ra vẻ mặt cũng là như thế, gã phe phẩy cây quạt.
“Người này vậy là Lam Trạm. Tuy nói Nguỵ huynh đã là mỹ nam tử hiếm có, nhưng Lam Trạm này ấy hả, càng đẹp hơn, nếu không phải vì gương mặt luôn nghiêm nghị của y, thì đệ nhất bảng xếp hạng công tử thế gia là Trạch Vu Quân hay là đệ đệ Lam Vong Cơ của hắn cũng khó nói à”.
Mọi người không khỏi ồn ào lên: “Thật là giống như băng sương á, tuy nói là rất đẹp, nhưng nhìn một cái là có cảm giác như chính mình muốn đông cứng lại”.
Nguỵ Anh ở trong lòng cân đo một chút, cảm thấy Lam Trạm vẫn là đệ nhất, Lam Trạm cười lên thật sự rất đẹp nha.
Hắn nhìn quanh một vòng, rất muốn nói với bọn họ Lam Trạm cười lên rất đẹp, nhưng vẫn là đem lời này nuốt vào lại trong bụng, việc này tự ta biết là được rồi, các ngươi muốn nhìn cũng không nhìn được đâu.
“Từ từ Nguỵ huynh, Lam Trạm gần đây bế quan, hôm qua ngươi mới tới, thế mà đã gặp?” Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt kinh hoàng, “Trời, trèo tường vào giờ cấm đi lại ban đêm, còn cầm Thiên Tử Tiếu, Nguỵ huynh ngươi đây là liên tiếp phạm vào hai điều gia quy á”.
Giang Trừng muốn đau đầu, y nghiến răng nghiến lợi, “Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn làm gì nữa”. Với sự hiểu biết của y đối với hắn, chắc chắn hắn còn làm chuyện khác.
Những người khác cũng là vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
“Ta còn nói với y, Thiên Tử Tiếu chia cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta được không”. Nghe hắn kể như vậy, mọi người đều hít một hơi.
Nguỵ Anh nhướng mày, “Thế nhưng y lãnh đạm, chẳng thèm để ý tới ta”. Còn làm ra vẻ thương tâm.
“Nguỵ huynh” Nhiếp Hoài Tang khiếp sợ nói: “Ngươi muốn chết hả Nguỵ huynh! Ngươi vậy mà còn muốn hối lộ người chấp pháp!” Vừa nói vừa đưa ngón tay lên đếm, “Ngươi vừa tới đã phạm vào ba điều gia quy! Tuy rằng Lam Trạm không cùng chúng ta nghe học, nhưng y chính là người chưởng pháp (người giữ quyền xử phạt) của Lam gia, hơn phân nửa là muốn theo dõi người rồi, Nguỵ huynh, ngươi tự cầu nhiều phúc đi”.
“Đúng vậy đúng vậy, Nguỵ huynh ngươi sắp tiêu đời rồi”. Mọi người đua nhau nói.
Giang Trừng đỡ trán, càng thêm nghiến răng nghiến lợi: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi giỏi như vậy, phạm ba điều này còn chưa đủ, sao không lợi hại thêm một chút, trực tiếp đến phòng ngủ của Lam nhị công tử luôn đi”.
Nguỵ Anh: “….”
Nghe vậy, Nhiếp Hoài Tang và các học trò xung quanh đều yên lặng cách xa Giang Trừng một chút, chà, Giang công tử đã bị Nguỵ công tử chọc tức đến mất cả lý trí. Phòng ngủ của Lam nhị công tử, chậc chậc chậc, Nguỵ công tử mà đi thật, sợ là đã xong đời rồi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Giang Trừng vừa dứt lời, Lam Trạm Lam nhị công tử, nhân vật trung tâm của buổi trò chuyện liền xuất hiện.
Y vừa xuất hiện, Giang Trừng mới nhớ ra mình vừa nói cái gì, lý trí vừa quay trở về, thì thấy Lam nhị công tử lạnh lùng quét mắt liếc bọn họ một cái, đi thẳng về phía trước, chọn một án thư ngồi xuống.
Mọi người: ….
Mười mấy cái miệng trong nháy mắt giống như bị cấm ngôn thuật, im lặng từng người chọn vị trí ngồi xuống xong xuôi, lẳng lặng chừa trống chỗ xung quanh án thư của Lam Trạm.
Nguỵ Anh ẹo sang trái, nghiêng sang phải, hắn nhích nhích tới, Giang Trừng cứ thế trơ mắt nhìn hắn không biết sống chết dựa gần đến chỗ Lam nhị công tử.
Mọi người làm như mắt nhìn về phía trước, bận rộn chuyện của mình, nhưng dư quang đều ra sức liếc nhìn sang bên kia. Không khỏi cảm khái: Nguỵ huynh thật cũng là một người kỳ lạ.
“Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi nhìn ta đi”. Nguỵ Anh chống tay, tươi cười nói, túm túm ống tay áo của Lam Trạm.
Thấy Lam Trạm rốt cuộc ngẩng đầu, mọi người đều hít một hơi, ngưng thở nhìn xem tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.
Giang Trừng im lặng bẻ gãy chiếc bút lông trong tay, Nhiếp Hoài Tang thấy vậy giật mình, trong lòng thầm nói, Nguỵ huynh chọc Giang huynh tức giận không nhẹ nha, bút cũng bẻ gãy rồi.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại không giương cung bạt kiếm giống như tưởng tượng, chỉ nghe “Đùng” một tiếng, cả hai người đều ngã xuống.
Mọi người kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thấy Nguỵ Anh ngã vào bên hông Lam Trạm, cả hai đều ngã trên ghế dài, mắt nhắm lại, trông giống như ngủ thiếp đi.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra?”
Giang Trừng vội vàng đứng dậy đi kiểm tra tình hình, Nhiếp Hoài Tang cũng đi theo qua.
“Chuyện gì xảy ra?” Đúng lúc này, Lam Khải Nhân xuất hiện, thấy Lan Thất ầm ĩ rối loạn, không khỏi nhíu mày.
“Tiên sinh”, thấy Lam Khải Nhân, đám học trò như thấy vị cứu tinh, vội vàng hành lễ rồi nói, “Chuyện lớn không hay rồi, tiên sinh, Lam nhị công tử và Nguỵ công tử đột nhiên ngất xỉu”.
“Cái gì?!”
Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày đi học đầu tiên, gà bay chó sủa.