Là ban đêm, ánh trăng mờ ảo.
Ôm tâm tình khó miêu tả, hai người Vong Tiện dần dần chìm vào giấc mộng.
Giống như ấn nút quay nhanh, Nguỵ Anh chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, chính là một ngày trôi qua, lại rung chuyển một cái, thêm một ngày, rung chuyển một cái, lại một ngày, tổng cộng rung chuyển ba lần!
Vào lần rung chuyển thứ ba, hắn phát hiện một điểm đặc biệt của Lam Trạm, y làm việc và nghỉ ngơi một cách có quy luật đến mức không giống người!
Theo lý thuyết trong động không có mặt trăng mặt trời, hắn sở dĩ biết là ba ngày, ngoại trừ ba lần rung lắc, còn có quy luật làm việc và nghỉ ngơi khiến người ta giận sôi kia của người Lam gia nữa. Cứ tới giờ là tự động ngủ, tới giờ là tự động tỉnh lại. Hắn ngây người nhìn Lam Trạm tỉnh dậy ba lần một cách đều đặn, trong khi chính mình còn đang ngủ khò khò, khác biệt không phải quá rõ ràng.
Hắn không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ kính nể đối với Cô Tô Lam thị, dạy ra được một tiểu cũ kỷ nghiêm túc như Lam Trạm còn chưa nói, thế mà lại có thể nuôi dưỡng ra được quy luật làm việc và nghỉ ngơi trái tự nhiên kiểu này! Rốt cuộc làm sao được như vậy?
Sau đó, hắn thấy chính mình và Lam Trạm thường đi quan sát tình hình con Đồ Lục Huyền Vũ kia, rồi thu nhặt hết vũ khí rơi rụng trên mặt đất, đếm đếm, mũi tên lông vũ khoảng 10 chiếc, trường cung mang về được 20 cây, thiết lạc khoảng bốn năm cái.
Tay trái ‘Lam Trạm’ cầm lấy một cây cung, ngưng thần xem kỹ chất liệu của nó, tay phải khẩy thử lên dây cung, thế mà phát ra âm thanh lanh canh của kim loại.
Đây là cung tên của tiên môn thế gia dùng đi săn đêm diệt yêu ma quỷ quái, chất liệu chế tạo cung và tên toàn là những thứ phi phàm. ‘Lam Trạm’ phá huỷ tất cả các cây cung để lấy dây cung, nối liền với nhau, thành một sợi dây rất dài. Hai tay y căng thẳng sợi dây này, sau đó vung một cái, tia chớp bay ra từ dây cung, một vệt sáng trắng loé lên, khối đá cách khoảng ba trượng ở phía trước bị đánh trúng vỡ nát.
‘Lam Trạm’ rút tay thu sợi dây lại, dây cung trong không khí vang lên tiếng vun vút bén nhọn.
Lam Trạm nhìn thấy vậy hiểu rõ, trong tình huống không có bội kiếm, thì Huyền Sát thuật là biện pháp tốt nhất không thể nghi ngờ.
‘Nguỵ Anh’ nói: “Huyền Sát thuật?”
Huyền Sát thuật là một bí kíp của Cô Tô Lam thị, do cháu gái của tổ tiên sáng lập Lam An, gia chủ đời thứ ba Lam Dực sáng chế và truyền lại. Lam Dực cũng là nữ gia chủ duy nhất của Cô Tô Lam thị, tu luyện đàn, đàn có bảy dây, nhưng có thể hợp vào tách ra, bảy sợi dây đàn từ dày đến mảnh, ở phút trước tấu lên khúc nhạc cao vút dưới các ngón tay trắng như tuyết của nàng, ngay phút sau đã có thể cắt sâu vào thịt như cắt bùn, trở thành hung khí giết người trong tay nàng.
Lam Dực sáng tạo Huyền Sát thuật là để ám sát người khác, bởi vậy chịu nhiều sự chỉ trích, Cô Tô Lam thị đối với vị tông chủ này của mình cũng có sự đánh giá tế nhị, nhưng không thể phủ nhận, Huyền Sát thuật cũng là thuật pháp cận chiến có lực sát thương mạnh nhất trong các bí kíp của Cô Tô Lam thị.
Quá trình giết Đồ Lục Huyền Vũ rất nguy hiểm, nhưng cũng may thành công.
Nguỵ Anh nhẹ nhàng thở ra. Quá trình này thực sự khó mà miêu tả, bên trong cái mai rùa này quả thật là muốn hun chết người ta, cũng quá là không sạch sẽ đi, mệt cho cái danh tiếng Huyền Vũ, tuy là đã biến dạng, nhưng ngươi có xứng đáng với cái tên này không hả?
Nhưng, có một việc hắn rất là quan tâm, cây kiếm sắt lấy ra từ bên trong Đồ Lục Huyền Vũ, hắn luôn cảm thấy nó có một nguồn gốc không thể giải thích được.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác khi hắn vươn tay ra, sờ lên thứ đó. Tiếng thét chói tai như thể hàng ngàn hàng vạn người tê tâm liệt phế gào thét một cách tuyệt vọng bên tai hắn, làm như vẫn còn quanh quẩn trong tai, tuy rằng đang trong tình huống nhập thể, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh bò vào theo cánh tay kia của hắn khiến toàn thân run rẩy, không thể không cảm thán cỗ oán niệm kia thực sự rất mãnh liệt!
Ở thời điểm cuối cùng, cũng nhờ cây kiếm sắt này chống giữa hai hàm trên dưới của con Đồ Lục Huyền Vũ, khiến nó đau lộ ra chỗ thịt mềm, làm cho Lam Trạm chờ được tới lúc đột phát, nếu không chuyện thắng bại đúng thật là khó nói.
Không giống với đột phá của hắn ở bên trong, ‘Lam Trạm’ sớm đã chuẩn bị dây ở trên đầu mai rùa của nó, chờ rất lâu. Đồ Lục Huyền Vũ vừa lao đầu ra, y liền thu dây, bắn ra, dây cung rung lên, cắt phập vào thịt!
Con yêu thú này bị hai người bọn hắn hợp lực ép cho nó ra cũng không được, vào cũng không xong. Nó là yêu thú biến dạng, không phải là thần thú chân chính, vốn không có trí khôn mấy, bị đau đớn kích thích hoàn toàn điên cuồng, hất đầu vẫy đuôi, quẫy đạp lung tung trong hồ nước sâu, lăn qua lộn lại trong xoáy nước khổng lồ, tạo ra những làn sóng cao ngất. Nhưng cho dù nó nổi điên như thế nào, hai người này một người cứ dính chặt trong miệng nó, làm cho nó không cắn hàm lại được, một người dùng dây thít chặt chỗ yếu hại da mỏng của nó, cắt vào từng tấc một. Vết thương càng cắt sâu, máu chảy ra càng nhiều!
‘Lam Trạm’ kéo chặt dây cung, một khắc cũng không buông, kiên trì suốt ba canh giờ.
Sau ba canh giờ, Đồ Lục Huyền Vũ mới dần dần bất động.
Chỗ yếu hại của yêu thú bị ‘Lam Trạm’ dùng dây cung cắt gần như đứt rời khỏi thân thể, dùng sức quá độ, lòng bàn tay y cũng máu me và vết thương đầy khắp. Mai rùa khổng lồ nổi trên mặt nước, nước trong hồ sâu bị nhuộm thành màu đỏ tím có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mùi máu tanh nồng nặc như trong hồ Tu La ở địa ngục.
Tuy rằng yêu thú đã chết, nhưng ‘Nguỵ Anh’ cũng ngất đi, may nhờ ‘Lam Trạm’ cứu hắn đã mất đi ý thức từ trong miệng yêu thú ra, mặc dù hắn cũng rất mau chóng tự mình tỉnh lại.
Hắn không biết, lúc nhìn thấy hắn hôn mê bất tỉnh, trái tim Lam Trạm đều đã vọt lên treo trên cổ họng, còn sợ bóng sợ gió một hồi. Từ ngày gặp Nguỵ Anh, trái tim cứ lúc trồi lúc sụt, Lam Trạm cảm thấy trái tim mình đã khoẻ mạnh lên rất nhiều.
Vốn cho rằng giải quyết yêu thú là có thể rời đi, nhưng lặn xuống nước lại không thấy cửa động đâu, đoán chừng là lúc Đồ Lục Huyền Vũ đau đớn, móng vuốt khua loạn, chấn động làm sụp đổ đất đá xuống nước, hoặc đất đá từ đâu đó tới, vừa vặn chặn mất lối thoát duy nhất này. Sóng này chưa lặng, sóng khác đã nổi lên, đã vậy mình lại còn phát sốt.
Nhìn cảnh này, Nguỵ Anh không khỏi cảm khái mình và Lam Trạm thật là lắm tai nhiều nạn.
Bốn năm ngày trước, hắn đã xé nát thảo dược trong túi thơm đắp hết lên đùi ‘Lam Trạm’. Vết thương trên ngực kia chỉ dấp thuốc sơ sài, nhiều ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng, mới vừa rồi lại lăn lộn ngâm mình trong hồ nước, cuối cùng chuyển biến xấu.
Phát sốt rồi, trong tình huống này phát sốt thật sự không phải là điều tốt, nhưng cho dù phát sốt, động tác lẫn lời nói của hắn vẫn không ngừng.
‘Lam Trạm’ nói: “Ngươi muốn thế nào”.
‘Nguỵ Anh’ nói: “Đổi chỗ nằm”.
‘Lam Trạm’ nói: “Lúc này ngươi còn muốn nằm ở đâu nữa”.
‘Nguỵ Anh’ nói: “Mượn chân của ngươi nằm một chút coi”.
Nhìn chính mình làm nũng đòi nằm lên chân Lam Trạm, Nguỵ Anh dựng thẳng người, mong đợi, chân Lam Trạm nha, không biết gối lên sẽ như thế nào.
Ngón tay Lam Trạm hơi cuộn lại, bất động thanh sắc lặng lẽ đỏ vành tai.
‘Lam Trạm’ mặt vô biểu tình nói: “Người đừng náo loạn”.
‘Nguỵ Anh’ nói: “Ta nói thật mà. Đầu ta rất choáng, ngươi lại không phải cô nương, mượn nằm một chút sợ cái gì”.
Đồng ý đi! Mau đồng ý! Nguỵ Anh âm thầm cổ vũ.
‘Lam Trạm’ nói: “Không phải là cô nương, cũng không thể tuỳ tiện nằm”.
Thế mà lại không cho nằm?! Nguỵ Anh kinh ngạc đến ngây người.
Mặc kệ làm nũng trêu chọc thế nào, hắn vẫn không được Lam Trạm đồng ý. Chỉ lát sau, đã ngủ mất.
Nguỵ Anh tức giận, thích ta, mà lại không cho ta nằm trên chân!!!
Đang trong cơn tức giận chưa nguôi, lại đột nhiên cảm nhận được bàn tay lạnh lạnh để lên trán hắn, Nguỵ Anh sửng sốt, đây là…
Xác định ‘Nguỵ Anh’ đã thực sự ngủ rồi, ‘Lam Trạm’ mím môi, để tay lên trán hắn. Thật nóng.
Nguỵ Anh phát sốt, mất đi dáng vẻ thần thái rạng rỡ mọi khi, mặt đỏ bừng, vì sốt mà khẽ hé miệng thở dồn dập, dưới ánh lửa trông có vẻ yếu ớt không giải thích được. Lam Trạm trong nháy mắt mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Y khẽ gọi vài tiếng ‘Nguỵ Anh’, không phản ứng. Yên tâm, đem đầu ‘Nguỵ Anh’ lặng lẽ chuyển đến lên đùi mình, nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của Nguỵ Anh, trong đôi mắt nhạt màu toàn là tình cảm dịu dàng.
Bàn tay lành lạnh để trên trán, Nguỵ Anh dường như rất thoải mái, lăn qua lăn lại lăn đến vui vẻ, còn lăn luôn xuống đất. ‘Lam Trạm’ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, ôm hắn lên tiếp tục gối lên chân.
Nguỵ Anh lẳng lặng cảm nhận động tác của Lam Trạm, trái tim như bị một cái móc câu nhỏ nghịch ngợm câu lấy, ngứa ngáy, gợi lên tình ý miên man đếm không hết.
Lam Trạm ơi Lam Trạm, sao ngươi lại tốt như vậy cơ chứ?
Hắn không bị ảnh hưởng khi nhập thể vào Nguỵ Anh, biểu tình của Lam Trạm vào lúc này hắn đều nhìn thấy rõ ràng. Đắm chìm trong ánh mắt như vậy, hắn quả thực muốn say chết trong sự dịu dàng của Lam Trạm, hắn có tài đức gì, có thể gặp được một người tốt như Lam Trạm vậy.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn vẫn là nằm trên mặt đất, cùng lắm là dưới đầu được lót một đống lá cây, gối lên thoải mái hơn một chút. ‘Lam Trạm’ ngồi cách hắn rất xa, đốt lên một đống lửa, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn trông như là mỹ ngọc, ấm áp mà dịu dàng.
Nguỵ Anh cười khẽ, Lam Trạm à Lam Trạm, thật là đáng yêu quá đi. Hắn hướng về phía y, giang hai cánh tay gập lại, làm tư thế ôm lấy, giống như làm thế này sẽ thực sự có thể chạm tới y.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Nguỵ Anh ôm nụ cười, tỉnh dậy từ trong mộng.
Suốt một ngày, Nguỵ Anh giống như là giẫm lên đám mây mềm êm êm, phiêu lãng đến không biết đông tây nam bắc, tràn ngập trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Lam Trạm! Muốn gặp ngươi!! Muốn gặp vô cùng!!!
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Trạm đã xử lý xong công việc hàng ngày, lại quay về Tĩnh Thất.
Y chậm rãi bày giấy Tuyên Thành ra, cẩn thận mài mực, cầm bút tỉ mỉ vẽ trên giấy thứ gì đó.
Từng nét bút, hết sức chăm chút. Hồi lâu sau, y buông bút.
Trên giấy rõ ràng là Nguỵ Anh đang phát sốt, dịu ngoan nằm trên đùi y, ngoan ngoãn đến chịu không được, cũng làm cho Lam Trạm, mềm lòng đến chịu không được.
Đợi mực khô, y cẩn thận xếp lại, cất vào trong hầm ngầm dưới đất, hết lòng bảo quản.
Nguỵ Anh, mãi mãi là kiếp nạn mà Lam Trạm không thể vượt qua, mà y, cũng mãi mãi không muốn vượt qua.
————————————————
Cuối chương sau hai bạn trẻ gặp nhau trong mộng cảnh!