×
In

Trời mới vừa tối, Nguỵ Anh đã gấp chờ không nổi leo lên giường nằm, nhìn hình người nhỏ xíu hôn môi vẽ trên đầu giường, rơi vào trầm tư.

Về mặt lý trí, hắn biết nếu sau này kết thành đạo lữ với y, vậy thì Lam Trạm tất nhiên không bị sao cả, nhưng về mặt tình cảm, hắn lại không cách nào yên tâm.

Hơn nữa xem trong mộng cảnh kia, với kích thước của con yêu thú này và lực cắn của hàm răng sắc nhọn của nó, dễ dàng cắn đứt đôi một người. May là dường như nó không thích cắn xé, sau khi cắn trúng người, bất kể sống hay chết đều lôi vào trong lớp mai của nó, để từ từ thưởng thức. Nếu không nó chỉ cần hơi dùng sức của hàm răng, thì cái chân này của Lam Trạm sẽ bị đứt ngay. Mai rùa này lại vô cùng cứng rắn đao kiếm không đâm thủng, một khi nó ngậm Lam Trạm kéo vào, sợ là đừng nghĩ tiếp nữa!

Torng lúc nôn nóng, Nguỵ Anh dần dần chìm vào giấc ngủ.

Vừa mở mắt, Nguỵ Anh liền phát hiện chính mình đang chạy như điên, trước khi đầu của con thú này rụt lại, đột nhiên nhào tới, bám chặt vào răng nanh hàm trên của nó. Hai chân để trên mai rùa của yêu thú, đôi tay giữ chặt lấy chiếc răng nanh đó, giống như một cái gai, sống chết gì cũng mắc ngay chỗ đó, không cho nó rụt cổ vào.

Lam Trạm không ngờ hắn dưới tình huống này còn có thể đuổi theo, cực kỳ kinh ngạc. Đừng nói Lam Trạm, bản thân Nguỵ Anh nhìn thấy cũng ngây người. Với tình trạng cánh tay bị thương, hắn chưa bao giờ nghĩ tốc độ của mình có thể nhanh đến như vậy, sức lực có thể lớn đến như vậy, có thể chống lại được lực cắn của con yêu thú này.

Tuy rằng không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của chính mình, nhưng Nguỵ Anh dùng ngón chân để nghĩ, cũng biết bộ dạng hiện tại của mình chắc chắn không tính là đẹp, có thể nói là hung dữ. Nhưng cho dù khó coi thì thế nào, Lam Trạm là của ta, con rùa xấu xí nhà ngươi mơ tưởng nuốt y vào, thì ta liều mạng!

Lam Trạm thấy hắn cắn răng đau đớn chống đỡ, trong lòng rung động, sớm ở nơi Nguỵ Anh không nhìn thấy, y đã âm thầm khắc sâu hình ảnh của hắn vào sâu trong tim. Khi đẩy Nguỵ Anh ra là y là chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, có thể chết vì người mình thích dường như cũng là một việc may mắn, nhưng nếu có thể cùng Nguỵ Anh sống sót, y cũng sẽ nhất định không từ bỏ.

Hai hàng răng nhọn đâm sâu vào thịt Lam Trạm, thế mà thật sự bị ép buộc phải dần dần mở khớp hàm ra, không thể tiếp tục cắn con mồi, để y rơi vào bên trong hồ nước.

Thấy y thoát hiểm, sức lực giống như bị thần linh nhập kia của ‘Nguỵ Anh’ đột nhiên biến mất, cũng không còn giữ được hàm trên hàm dưới của con yêu thú nữa, chợt buông tay, hai hàm răng cắn vào nhau một cách đột ngột, phát ra tiếng sắt đá vỡ thật lớn!

‘Nguỵ Anh’ cũng rơi vào trong nước, đến bên người Lam Trạm, hắn nghiêng người một chút điều chỉnh tư thế, vớt Lam Trạm lên, một tay quạt nước, nháy mắt đã bơi ra xa mấy trượng, từ giữa hồ nước tạo ra một cơn sóng thật dài thật lớn, lăn lên bờ, vác Lam Trạm trên lưng, nhấc chân bỏ chạy ngay lập tức.

‘Lam Trạm’ buột miệng thốt lên: “Ngươi?”

‘Nguỵ Anh’ nói: “Là ta! Kinh hỉ không!”

‘Lam Trạm’ nhổm dậy ở sau lưng hắn, trong giọng nói hiếm hoi mang theo sự run rẩy rõ ràng: “Hỉ cái gì?! Thả ta xuống!”

‘Nguỵ Anh’ trong lúc chạy trốn miệng cũng không nhàn rỗi, nói: “Ngươi nói thả liền thả, không phải ta sẽ rất mất mặt sao?”

Có lẽ ngay lúc đó Nguỵ Anh không rõ ràng lắm, cho rằng Lam Trạm đang cậy mạnh, nhưng lúc này Nguỵ Anh lại thấy rất rõ chẳng qua Lam Trạm đang sợ điều gì, y sợ liên luỵ hắn. Nhưng bất kể là lúc nào, Lam Trạm cũng đều không liên lụy đến hắn, ngược lại chính là động lực của hắn. Lúc này ‘chính mình’ không nhận ra, nhưng hắn nhận ra, đúng là bởi vì có Lam Trạm ở đó, hắn mới có tâm tình trêu ghẹo, mới có thể có dũng khí đối chọi với con đại vương bát này.

Rốt cuộc trốn thoát, Nguỵ Anh và Lam Trạm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn chân Lam Trạm, Nguỵ Anh vô cùng xót xa, đau lòng không thôi.

Vết thương ban đầu ở chân còn chưa hồi phục tốt, lại bị hai hàm răng nhọn của con yêu thú cắn xuống, ngâm vào nước, lớp bạch y của Lam Trạm đã bị nhuốm máu đỏ thành một mảng lớn, từng lỗ dấu răng sâu hoắm có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay cả đứng y cũng không đứng nổi, vừa buông ra liền ngã ngồi xuống.

Một lát sau, “Có sợi dây nào không? Nè, mạt ngạch của ngươi được đó, nào nào, tháo xuống”.

Nguỵ Anh thầm nghĩ, mình thật đúng là có duyên với sợi mạt ngạch này, lại khiến y phải tháo xuống lần nữa.

Hắn còn nhớ rõ đã từng tiện tay tháo mạt ngạch của Lam Trạm lúc trong mộng, hắn vẫn nhớ khi đó sắc mặt Lam Trạm tái mét, chính là sợi mạt ngạch này, trực tiếp khiến Lam Trạm tức giận rút lui khỏi trận đấu.

Nhìn ‘chính mình’ thật vất vả mới tìm được mấy cành cây vừa to vừa thẳng, không đợi Lam Trạm lên tiếng, lập tức đưa tay lên, tháo sợi mạt ngạch kia xuống, phất lên, lấy mạt ngạch làm băng vải, duỗi thẳng cái chân gặp nhiều tai nạn kia của Lam Trạm, cố định nó thật chắc vào mấy cành cây.

Đối với cách làm tiền trảm hậu tấu này, Nguỵ Anh quyết định giữ im lặng. Nhưng, rốt cuộc sợi mạt ngạch này đặc biệt chỗ nào? Tại sao ta vừa chạm vào liền có cảm giác như phạm vào tội ác tày trời vậy?

‘Lam Trạm’ đột nhiên bị hắn tháo mạt ngạch xuống, hai mắt trợn tròn: “Ngươi …!”

Thủ pháp của ‘Nguỵ Anh’ cực nhanh, đã buộc xong cho y, vỗ vỗ vai y, khuyên nhủ: “Ta cái gì ta hả? Bây giờ cũng đừng so đo chuyện này. Cho dù ngươi thích sợi mạt ngạch này, nó cũng không quan trọng bằng cái chân của ngươi đúng không?”

Thấy ‘Lam Trạm’ ngã về phía sau, không biết là hết sức để ngồi, hay là bị hắn chọc cho tức giận đến nỗi không còn lời nào để nói, Nguỵ Anh chột dạ một hồi, nhưng trong lòng hắn lại giống như bị mèo cào vậy, càng tò mò hơn đối với mạt ngạch của Lam gia.

Lam Trạm sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại. Mạt ngạch, đã bị tháo xuống. Tính cả lần trước, là đã hai lần. Y nhìn Nguỵ Anh cố định vết thương trên chân cho y, nhìn vào sợi mạt ngạch lúc này đang cột trên đùi y, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Mạt ngạch của y, từ lúc y bắt đầu có trí nhớ, chưa từng có ai chạm qua, ngoại trừ Nguỵ Anh. Từ rất lâu khi còn nhỏ, thúc phụ và huynh trưởng sớm đã nói cho y biết tầm quan trọng của mạt ngạch Lam gia, trừ mệnh định chi nhân không ai được nắm giữ.

Trong khoảnh khắc mạt ngạch bị tháo xuống, Lam Trạm có kinh ngạc, có hoảng hốt, có bất đắc dĩ, nhưng y càng thấy vui sướng nhiều hơn. Người tháo mạt ngạch của y xuống, là Nguỵ Anh, cũng chỉ có thể là Nguỵ Anh.

Nhìn Nguỵ Anh lúc này cái gì cũng không biết, ánh mắt Lam Trạm nhu hoà. Lại thấy Nguỵ Anh khen mãi túi thơm của Miên Miên, trong lòng bất đắc dĩ, tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt của người này, sợ là cả đời cũng không thay đổi được.

Tuy nói túi thơm của Miên Miên đúng là có công dụng rất lớn, Lam Trạm vẫn là không tránh khỏi ghen tị, hình ảnh Nguỵ Anh cùng Miên Miên trêu đùa, còn nguyên trong trí nhớ của y.

‘Lam Trạm’ thờ ơ nói: “Thật không phải là quấy nhiễu nàng ấy?”

‘Nguỵ Anh’ nói: “Nói cái gì? Bộ dạng béo mập của tên Ôn Triều kia, mới gọi là quấy nhiễu. Cởi quần áo”.

‘Lam Trạm’ khẽ cau mày: “Cái gì?”

‘Nguỵ Anh’ nói: “Còn làm gì nữa? Cởi ra á!”

Hắn nói cởi liền cởi, tự mình ra tay, đưa tay lên nắm lấy cổ áo Lam Trạm, kéo sang hai bên. Một mảng ngực và bả vai trắng nõn liền lộ ra.

‘Lam Trạm’ đột nhiên bị hắn đè trên mặt đất, cưỡng bức lột bỏ áo khoác, mặt tái cả đi: “Nguỵ Anh! Ngươi muốn làm cái gì!”

‘Nguỵ Anh’ xé bỏ tất cả áo của y, nói: “Ta muốn làm gì hả? Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, ta đều như thế này rồi, ngươi nói xem ta muốn làm gì?”

Nói xong, hắn đứng lên, cởi thắt lưng, có qua có lại, cũng để lộ ra ngực của mình. Xương quai xanh lõm sâu, đường nét mịn màng, hiện ra vẻ ngây ngô, nhưng lại mang sức sống và sự mạnh mẽ của tuổi thiếu niên.

‘Lam Trạm’ nhìn động tác của hắn, trên mặt liên tục đan xen xanh trắng tím đen hồng, gần như sắp sửa hộc máu tới nơi. ‘Nguỵ Anh’ hơi hơi mỉm cười, tiến tới gần y một bước, ngay trước mặt y, cởi áo khoác ướt nhẹp ra, một tay giơ chiếc áo lên, sau đó buông tay, mặc cho áo rơi trên mặt đất.

‘Nguỵ Anh’ buông tay nói: “Áo cởi xong, đến lượt cởi quần rồi”.

Nhìn thấy cảnh tượng có thể nói là cú ngoặt khét lẹt, Nguỵ Anh và Lam Trạm trợn mắt há mồm. Còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì tỉnh mộng.

Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

Nguỵ Anh giật mình một cái tỉnh dậy.

“Ta, ta hoá ra là cái dạng người này sao?” Hắn mơ mơ hồ hồ, khung ngực cùng với bả vai trắng như tuyết kia của Lam Trạm dường như hãy còn ở trước mắt.

“Bá, bá vương ngạch thượng cung (cưỡng dâm) ư?” Hoảng sợ vô cùng.

Nguỵ Anh vỗ vỗ vào mặt mình, ý định làm cho chính mình bình tĩnh lại.

“Bình tĩnh bình tĩnh, á a a!!! Làm thế nào bình tĩnh chứ!!! Hoá ra Nguỵ Anh ngươi là cái dạng này sao hả?! Ta nhìn lầm ngươi, thế mà lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, quá là không quân tử á a a!!!”. Phát điên mất.

Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Hi Thần lo lắng nhìn đệ đệ cả ngày hôm nay thần sắc đều hoảng hốt.

“Vong Cơ, xảy ra chuyện gì?” Làm thế nào mà trông giống như bị sét đánh vậy? Lam Hi Thần sốt ruột lo lắng.

Lam Trạm sau một lúc lâu không hồi phục tinh thần lại, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh Nguỵ Anh thoát y một nửa, cùng với câu nói ‘Áo cởi xong, đến lượt cởi quần rồi‘ kia của hắn.

Đến lượt cởi quần rồi

Lượt cởi quần rồi

Cởi quần rồi

Quần rồi

Rồi

“Vong Cơ? Vong Cơ?”

Không có trả lời.

Lam Trạm, hồn đã bay lên trời rồi.

Loading

Trở lại thuở ban đầu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!