1.
Thời gian gần đây, đại đệ tử Nguỵ Anh của Vân Mộng Giang thị cảm thấy mình có gì đó không ổn, tuy rằng hắn vẫn trong bộ dạng vui tươi hớn hở tung tăng ở Liên Hoa Ổ, dẫn đám sư đệ đi hái đài sen bắt gà rừng, chọc Ngu phu nhân nổi giận nhưng hắn cứ luôn mơ hồ cảm thấy, dường như luôn có một người ở cùng bên cạnh mình.
Hắn không những có thể làm nũng trêu chọc người đó, còn có thể tin tưởng ỷ lại vào y, cho dù hắn làm gì đối phương cũng đều sẽ bao dung một cách vô điều kiện, càng quan trọng hơn là, đối phương còn là một nam tử, hắn rất là nghi hoặc chuyện này, vì sao lại là một nam nhân rắn chắc, mà không phải là một muội tử (em gái) dịu dàng dễ thương.
Cùng lúc đó, ở Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần phát hiện đệ đệ mình gần đấy rất là nóng nảy, tuy rằng vẫn là gương mặt không có chuyện gì như mọi khi, nhưng là huynh trưởng hắn vẫn nhận ra trong lòng đệ đệ lo âu, dò hỏi tới lui cũng chỉ một câu không có việc gì, khiến cho hắn rất lo lắng.
Bản thân Lam Trạm cũng không nói ra được là chuyện gì, chỉ cảm thấy chính mình đánh mất một người, một người rất quan trọng, rất quan trọng, mơ hồ cảm thấy tính tình đối phương rất là tiêu sái, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy mình đã từng gặp qua người như vậy. Tuy nói như thế, nhưng luôn có một loại sợ hãi mất mà tìm lại được, làm cho y rất bất an.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ.
Vừa nhớ tới giấc mộng đêm qua, mặc dù Nguỵ Vô Tiện da mặt dày cũng thấy không thoải mái, chính mình thế mà lại mơ thấy đông cung, còn trở thành một vai chính trong đó, đã vậy người đè hắn lại còn là một nam nhân! Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ bằng trực giác, Nguỵ Anh cũng dám đảm bảo đây chắc chắn là một nhân vật như tiên hạ phàm, hơn nữa người này chính là người mà dạo gần đây hắn vẫn luôn cảm thấy ở bên cạnh hắn.
Môi lưỡi nóng bỏng, hung hăng va chạm, đôi tay bị trói buộc không cách nào thoát ra, tiếng thở dốc không ngừng ở bên tai, từng tiếng từng tiếng gọi “Nguỵ Anh”, cùng với ngập tràn cảm giác được yêu thương trân trọng, tất cả những điều này khiến cho Nguỵ Anh 15 tuổi chưa trải qua sự đời khi nhớ tới vẫn là mặt đỏ không thôi, tim đập nhanh.
“Thật là vô lý nào lại như thế”. Nguỵ Vô Tiện nhịn không được chửi một câu, “Dựa vào cái gì mà ta là cái người nằm bên dưới kia”. Ngay cả trong mộng bị một người diện mạo không rõ, thân phận không biết đè ép, thật là vô lý nào lại như thế.
“Nguỵ Vô Tiện, ngươi nói cái gì, cái gì vô lý nào lại như thế, dựa vào cái gì làm sao, ngươi lại bị gì rồi?” Giang Trừng trong bộ dạng tỏ vẻ ngươi lại đang làm chuyện xấu gì, hoài nghi nhìn hắn chằm chằm.
“Không có gì, sư muội ngươi nghe lầm rồi, sư huynh ta không có chuyện gì hết, nào nào nào, chúng ta đi bắt gà rừng đi, hiện giờ gà rừng mập đó, không bắt thật phí”. Nói rồi đưa tay choàng lên bả vai y, đẩy y đi về phía trước.
“Cút cút cút, ai là sư muội ngươi, ngươi tự mình đi đi, ta không thèm hầu”. Giang Trừng vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không hất cánh tay hắn đi, cùng nhau đi về phía trước.
“Ta biết ngay sư muội là tốt nhất”.
“Cút, đã nói đừng gọi ta là sư muội”.
“Được được được, SƯ ~ MUỘI ~”
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Vong Cơ, ngươi làm sao vậy, tại sao mặt lại đỏ như thế này”. (Thực tế mặt Lam Vong Cơ không có biểu tình gì, ngoại trừ vành tai hơi đỏ)
“….”
Hồi lâu sau,
“Không có việc gì”.
Nhưng từng tiếng kêu mềm mại câu dẫn “Nhị ca ca” kia, vẫn khiến cho mặt hồ nội tâm của y rung động thành từng vòng từng vòng gợn sóng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đây là tiếng lòng chung của cả hai người Vong Tiện, nếu như ngươi thực sự có tồn tại, xin hãy để ta nhìn thấy ngươi, dù chỉ là một bên mặt cũng được.
2.
Đại đệ tử Nguỵ Anh của Vân Mộng Giang thị và Lam nhị công tử Lam Trạm của Cô Tô gần đây rất phiền não đối với các giấc mộng của chính mình.
Nếu chỉ là đơn thuần mơ thấy một vài chuyện còn đỡ, đằng này những giấc mộng đó giống như là tự có nhận thức vậy, những sự việc trong giấc mộng chỉ là vài đoạn ngắn vụn vặt rải rác, mặt người cũng mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ.
Thế nhưng đối với những giấc mộng xuân khiến người ta mặt đỏ tim đập thỉnh thoảng xen lẫn vào, thì lại tỉ mỉ rõ ràng đến khủng khiếp, đối tượng vẫn là cùng một người, điều này khiến cho bọn hắn không tránh khỏi bắt đầu hoài nghi tính hướng của chính mình.
“Chẳng lẽ ta thích nam nhân?” Từ đáy lòng cả hai người không khỏi nảy ra cùng một câu hỏi, “Làm như nếu là người này thì cũng có thể”. Lại cùng nảy ra suy nghĩ giống nhau này.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ.
“Phi phi phi, ta còn lâu mới thích nam nhân á”. Nguỵ Anh càng nghĩ càng tức giận, từ trên bãi cỏ lật người ngồi dậy.
Cho dù thích nam nhân, dựa vào cái gì hắn là người phía dưới kia, không đúng không đúng, vấn đề rốt cuộc người này là ai, những giấc mộng này là xảy ra chuyện gì, không thể nào liên tục mấy ngày đều mơ thấy những thứ này đúng không?
Rất nhiều lần, Nguỵ Anh định tìm đến Giang Phong Miên xin giúp đỡ, nhưng lúc thực sự đến trước mặt rồi, há miệng, nhưng lại không nói ra được điều gì.
Hắn nên nói thế nào, chẳng lẽ nói, Giang thúc thúc, gần đây ta thường mơ thấy mình dây dưa không rõ cùng với một nam nhân, người nói ta nên làm cái gì mới đúng bây giờ. Không được không được, nếu nói vậy thật, thì mặt mũi hắn biết để đâu, Giang Trừng và các sư đệ chắc chắn sẽ cười hắn đến chết.
“A Anh, sao vậy?” Nhìn sắc mặt Nguỵ Anh đổi tới đổi lui, Giang Phong Miên nghi hoặc hỏi.
“A, không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, Giang thúc thúc, không có việc gì”. Nguỵ Anh liên tục phủ nhận chuyện này, sau khi cáo từ liền rời đi.
Nguỵ Anh phía trước vừa rời đi, Ngu phu nhân phía sau từ ngoài cửa đi vào, không vui nói: “Thằng nhóc chết tiệt Nguỵ Anh này lại đang làm cái quỷ gì”.
“Chắc là có chuyện gì đó không muốn cho chúng ta biết”. Giang Phong Miên cười cười, nhẹ giọng nói, “Tam nương, hôm nay sắc trời vừa đẹp, chúng ta cùng nhau đi đến đình nghỉ chân dạo chơi một lúc, được không?”
“Giang tông chủ thật đúng là nhàn hạ thoải mái quá”. Tuy nói lời như thế, nhưng cũng nắm lấy bàn tay Giang Phong Miên đưa qua, cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh.
“A Tiện, A Trừng, canh sườn hầm củ sen nấu xong rồi, mau tới ăn đi”. Giang Yếm Ly mỉm cười kêu.
“Đến đây đến đây”. Nguỵ Anh và Giang Trừng vừa nghe có canh sườn hầm củ sen, liền vội vội vàng vàng chạy tới.
“A, canh sườn hầm củ sen của sư tỷ là ăn ngon nhất, Tiện Tiện thích nhất canh sườn hầm củ sen của sư tỷ”. Uống một ngụm lớn, Nguỵ Anh chỉ cảm thấy có canh sườn hầm củ sen của sư tỷ, thì mấy giấc mộng gần đây đều không còn là gì nữa.
“Sư tỷ, ta muốn hỏi người một việc”
Uống xong canh, sau khi đuổi Giang Trừng lầu bà lầu bầu bất mãn “tại sao ta không thể nghe, ngươi có chuyện gì” ra ngoài, Nguỵ Anh cảm thấy mình có chút dũng khí, nhỏ giọng nói, “Sư tỷ, có người cứ luôn mơ thấy cùng một giấc mộng, ờm, có ý nghĩa gì hay không?”
“A Tiện gần đây cứ luôn mơ thấy cùng một giấc mộng sao?” Giang Yếm Ly cười nói, “Giấc mộng có liên quan gì đâu chứ, A Tiện thực sự quan tâm à? Chẳng qua ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm mơ thấy cái đó, A Tiện gần đây suy nghĩ cái gì thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là luôn mơ thấy một người, một người trạc bằng tuổi ta”. Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, “Nhưng ta không quen biết y á”.
“Một người sao? Vậy nói không chừng sau này A Tiện sẽ quen người đó”. Giang Yếm Ly che miệng cười nói, “Là nữ hài tử sao, A Tiện cũng đến lúc thích nữ hài tử rồi còn gì”.
“Không phải không phải, sư tỷ, là nam”. Nguỵ Anh vội vàng phủ nhận, trong lòng thầm nói, nếu là nữ hài tử thì ta cũng không cần đứng ngồi không yên như vậy.
“Ồ, là nam hài tử sao?” Giang Yếm Ly hơi ngạc nhiên, xoa đầu Nguỵ Anh, “Không sao đâu, nam hài tử cũng không sao”.
“Sư tỷ!”
“Nam hài tử cũng có thể nha, A Tiện không cần lo lắng quá, sư tỷ sẽ luôn ủng hộ ngươi”.
Nguỵ Anh nhìn sư tỷ dịu dàng tươi cười, luôn cảm thấy sư tỷ dường như đã biết chuyện gì đó mà chính mình còn không biết.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Sau khi lật xem sách cổ trong Tàng Thư Các, Lam Trạm lúc này mới phát hiện hoá ra giữa nam nhân cũng có thể kết thành đạo lữ, thực sự làm cho y chấn động một hồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Trạm quyết định trước hết đi hỏi thăm huynh trưởng chuyện đó một chút.
“Huynh trưởng, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo”.
“Sao vậy, Vong Cơ” Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn đệ đệ, từ sau khi đệ đệ lớn lên, rất ít khi hỏi hắn chuyện gì.
“…”
Một lát sau,
“Huynh trưởng”, Lam Trạm bình tĩnh nói.
“Ừ?” Lam Hi Thần rất tò mò.
“Mạt ngạch của Lam gia chúng ta, không phải mệnh định chi nhân (người do số mệnh đã định), khuynh tâm nhân (người mình yêu) thì không thể giữ, nhưng nếu mệnh định chi nhân, khuynh tâm nhân này không phải là người khác phái, mà là cùng giới tính, thì làm thế nào?”
Ấp ủ một phen, Lam Trạm cuối cùng đã nói ra khỏi miệng, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Lam Hi Thần, Lam Hi Thần còn đang nghĩ mới vừa rồi mình nghe thấy điều gì, Vong Cơ có phải hỏi rằng nếu mệnh định chi nhân của y là đồng tính thì nên làm thế nào hay không.
Vong Cơ thế mà lại thích nam tu sao? Đợi đã, Vong Cơ tại sao lại có thắc mắc này, chẳng lẽ y thích ai? Tại sao ta không biết. Không đúng, Vong Cơ rất hiếm ra khỏi Vân Thâm, chẳng lẽ là nam tu bên trong Vân Thâm? Không không không, bình thường Vong Cơ cũng không ra ngoài làm gì, làm sao lại quen biết bọn họ được.
Ủng hộ, hay là phản đối?
Vong Cơ rất ít khi khăng khăng đòi cái gì đó, sau khi mẫu thân qua đời vẫn luôn an tĩnh như vậy, cũng không có yêu cầu gì, hiếm lắm Lam Vong Cơ mới thích một người như thế, làm ca ca, ta hẳn là nên ủng hộ Vong Cơ. Nhưng, em dâu tương lai của ta lại là nam tu sao, ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước. Á, vậy phụ thân và thúc phụ nên thế nào mới tốt?
Lam Hi Thần đấu tranh tư tưởng trong đầu, sắc mặt biến hoá khôn lường.
“Huynh trưởng”.
Thấy Lam Hi Thần chậm chạp không nói, Lam Trạm hỏi.
“À, ờ, không có gì, cùng giới tính cũng không có gì, Vong Cơ ngươi thích là được”.
Lam Hi Thần phục hồi tinh thần lại, nhìn đệ đệ, lại trịnh trọng nói một lần nữa, “Vong Cơ ngươi thích là được, huynh trưởng sẽ luôn ủng hộ ngươi”.
Lam Trạm trầm mặc, không biết tại sao, y luôn cảm thấy huynh trưởng hình như hiểu lầm cái gì đó, nhưng hiểu lầm cái gì, y lại không rõ lắm, chỉ có thể dùng im lặng đáp lại.
Thấy đệ đệ trầm mặc, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy quả nhiên mình không nghĩ sai, Vong Cơ thật sự thích nam tu, nhưng, rốt cuộc người này là ai. Nhìn nhìn Vong Cơ, Lam Hi Thần quyết định không hỏi, sau này đệ đệ nhất định sẽ nói với hắn.
“Hi Thần, Vong Cơ, các ngươi đang làm cái gì?” Lam Khải Nhân đã đi tới, nhìn hai môn sinh đắc ý này đứng bất động trước cửa Tàng Thư Các, không thể không hỏi.
“Thúc phụ”, hai người gật đầu.
“Không có việc gì, chỉ là Vong Cơ có chuyện muốn thỉnh giáo ta”. Lam Hi Thần giành trả lời trước Lam Trạm, chỉ cảm thấy nếu để Vong Cơ trả lời sẽ phát sinh chuyện gì đó khủng khiếp.
“Vậy đã giải quyết chưa?” Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu, hỏi.
“Đã giải quyết, thúc phụ cứ an tâm”. Lam Trạm đáp.
“Ừ, vậy là tốt rồi”. Lam Khải Nhân hài lòng gật gật đầu, đối với hai người này, ông ngàn vạn lần yên tâm, không hỏi nhiều thêm gì nữa, rời đi.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của thúc phụ, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ không hiểu sao đồng thời có cùng một loại cảm giác này, chuỗi ngày nhàn nhã của thúc phụ sắp không còn nhiều nữa.
Nguỵ Anh – người còn chưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ – hắt xì một cái rõ to, “Ai, ai đang nói ta?”
“Chắc chắn là đại sư huynh lại làm ra chuyện gì rồi, bị người ta mắng, ha ha ha”. Các sư đệ cười nhạo nói.
“Các ngươi tìm đánh à, đừng chạy, để xem ta có trừng trị các ngươi một trận ra trò không”.
“Ha ha ha ha ha …”