×
In

Nguỵ Vô Tiện không chút để ý liếc mắt nhìn đệ đệ nhị thập tứ hiếu của Nhiếp gia đang cống hiến vải lụa cho huynh trưởng lau chùi bội đao, nhận được nụ cười ngớ ngẩn của người nào đó, lập tức cảm thấy hai mắt bị thứ gì đó làm cho nhoè đi ….

Ý định kéo ngón tay thon dài trắng nõn của Lam Vong Cơ lại để dụi mắt cho mình, nhưng bị chủ nhân của bàn tay phản đối, sau đó chính mình cũng nhận được một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ xếp gọn.

Nguỵ Vô Tiện: …..

Người nào đó nhìn chằm chằm vào khăn tay màu trắng hồi lâu, sau đó cũng không nhận lấy, để bàn tay này cất khăn tay vào trong ngực áo mình, sau đó tiếp tục kéo bàn tay ấy qua xoa nhẹ mấy cái lên đôi mắt mình.

Lam Vong Cơ: …..

Nguỵ Vô Tiện âm thầm cười một trận, lại giả vờ ho hai tiếng, mới nói với Nhiếp Hoài Tang: “Vất vả cho Hoài Tang huynh rồi, tiếp theo để ta đọc”.

Nhiếp Hoài Tang chỉ xếp chiếc quạt bảo bối của hắn lại, mỉm cười làm ra một động tác ‘Mời’.

Trước khi đọc tiếp, Nguỵ Vô Tiện đưa mắt ra hiệu cho Kim Tử Hiên, có vài chi tiết, sư tỷ không cần phải biết rõ ràng như thế. Chỉ nhìn riêng điểm này, thằng nhãi Kim Tử Hiên này hẳn là miễn cưỡng xem như có chút tác dụng.

[Hai người theo tin tình báo một đường lên phía bắc, mỗi lần qua một địa phương, đều có thể nghe nói địa phương đó xuất hiện những thi thể chết thảm kỳ lạ …. Không có cái nào không phải là tu sĩ Ôn gia mặc áo bào hình mặt trời rực cháy …. Đuổi giết đến đêm khuya ngày thứ tư, rốt cuộc ở khu vực gần trạm dịch thuộc một thị trấn miền núi xa xôi, đã có được tung tích của Ôn Trục Lưu …. Hai người kiêng kị bản lĩnh của “Hoá Đan Thủ” Ôn Trục Lưu, không đi vào bằng cửa, mà là lật nóc nhà …. nhìn xuống. Ôn Trục Lưu … để người ở bên cạnh bàn, sau đó chạy vội đến trước cửa sổ kéo tất cả rèm che xuống, che kín không còn chút kẽ hở …. Người kia ở bên cạnh bàn, cả người trùm kín mít, ngay cả mặt cũng che trong áo choàng ….

Ôn Trục Lưu nói: “Ngươi phải dùng thuốc. Nếu không sẽ chết chắc”. …. Ôn Triều đành phải cố nén nước mắt, ngay cả khóc cũng không thể khóc …. “Cây sáo! Cây sáo! Có phải là cây sáo không?! Ta nghe thấy hắn lại đang thổi sáo!” …. Ôn Triều đã sợ tới mức nằm bò ra đất gào rống lên, Ôn Trục Lưu lại ôm hắn lên … Đột nhiên, Ôn Triều giống như cắn phải thứ gì đó, lộ ra vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, vứt bánh bao ra ngoài thét to: “Ta không ăn thịt! Ta không ăn! Không ăn thịt!”

…. Ôn Trục Lưu đột ngột đứng lên, Ôn Triều sợ đến nỗi co rúm lại, cho rằng y định bỏ chạy một mình, chợt biết sợ rồi … Chỉ còn có Ôn Trục Lưu này, cũng là chỗ dựa cuối cùng, hắn vội vàng sửa miệng …. Ôn Trục Lưu nhìn chăm chú về hướng cầu thang … Có người, đang từng bước một dẫm lên bậc thang, đi lên lầu ….

Thình, thình, thình.

Người kia chậm rãi đi lên lầu, một thân hắc y, thân hình thon dài, bên hông giắt một cây sáo, chắp tay sau lưng mà đi.

Trên nóc nhà Lam Vong Cơ và Giang Trừng đồng loạt đè tay lên chuôi kiếm. Nhưng mà, đến khi người kia từ từ đi lên cầu thang, sau khi mỉm cười quay đầu lại, thấy được gương mặt tuấn tú kia, Lam Vong Cơ không thể tin nổi mà mở to hai mắt. Đôi môi y run rẩy, lặng lẽ nói thầm mấy chữ. Giang Trừng gần như bật dậy ngay tại chỗ.

Là Nguỵ Vô Tiện! Chỉ là ngoại trừ gương mặt kia, người này từ đầu đến chân, không hề giống Nguỵ Vô Tiện lúc ban đầu kia một chút nào.

Nguỵ Vô Tiện rõ ràng là một thiếu niên anh tuấn bức người, thần thái tràn đầy sức sống, khoé mắt đuôi mày toàn là ý cười, chưa bao giờ chịu đi đứng một cách đàng hoàng. Mà người này quanh thân bao phủ một luồng khí tối tăm lạnh lẽo, trong nụ cười tuấn mỹ và nhàn nhạt toàn là sự lạnh lẽo.]

Vì thế, mọi người vào giờ phút này đã hiểu sâu sắc, Nguỵ Anh của Vân Mộng Giang thị – từng là chàng thiếu niên xán lạn rực rỡ đã biến mất, người trở về chỉ còn là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện trở về để báo thù.

Hiểu Tinh Trần đang nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.

Từ lúc tới đây đến giờ, Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên ngắm nghía vị sư điệt này của mình. Mặt mày tuấn lãng, tư thái lười nhác, tuy rằng trước đó chưa từng gặp qua dáng vẻ thiếu niên thấn thái tràn đầy sức sống của hắn, nhưng hôm nay cũng không phải lạnh lẽo tối tăm giống như trong sách mô tả.

Bất kể trước đó là người phong lưu tuỳ ý, thần thái tràn đầy sức sống như thế nào, từ sau khi hắn tắm máu địa ngục trở về, đều đã biến thành ma quỷ, chỉ khác nhau ở chỗ ma quỷ này có thể nhận rõ kẻ thù, đồng thời cũng có thể nhận rõ chính mình, hoặc là, có người có thể giúp hắn nhận rõ chính mình.

Hiểu Tinh Trần cười trấn an, trước đây, bên người Vô Tiện sư điệt đã không thiếu người như vậy, huống chi bây giờ đã có đạo lữ làm bạn cả đời nữa.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mây tan gió sẽ nhẹ nhàng.

[…. Ôn Triều che mặt mình lại, chỉ còn lại âm thanh thều thào: “Ôn Trục Lưu …. Ôn Trục Lưu!”

…. Trản đèn thứ hai cháy lên một cách âm u, trước ngọn lửa màu vàng, gương mặt Nguỵ Vô Tiện nửa trong tối, nửa ngoài sáng. Hắn rũ tay xuống …. Một đứa bé màu trắng ngồi xổm bên chân hắn, như thể một con thú nhỏ ăn thịt người ….

…. Ôn Trục Lưu vẫn che trước người Ôn Triều. Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ biểu tình, nói: “Ôn Trục Lưu, ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể giữ được mạng chó của hắn ở dưới tay ta sao?”

Ôn Trục Lưu nói: “Liều chết thử một lần”. Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng: “Hay cho một tên Ôn cẩu trung thành và tận tâm”.

Ôn Trục Lưu nói: “Nhận ơn tri ngộ, không thể không báo”.

Giọng điệu vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện đột ngột chuyển sang hung ác dữ tợn, lạnh lùng nói: “Buồn cười! Dựa vào đâu ơn tri ngộ của ngươi, mà người khác phải trả giá đắt!” …. Ôn Triều bò đến góc tường … Trên trần nhà đột nhiên có một nữ nhân tóc dài mặc áo đỏ, sắc mặt xanh lè rơi bộp xuống người gã … Ôn Triều liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Ôn Trục Lưu lập tức xoay người muốn cứu …. Quỷ đồng (con quỷ trẻ con) ở bên chân Nguỵ Vô Tiện đã nhào tới. Tay phải Ôn Trục Lưu đánh ra một chưởng …. Quỷ đồng kia lại đột ngột phun ra một miếng thịt to cắn được từ trên lòng bàn tay của y, tiếp tục ăn theo bàn tay như tằm ăn rỗi …. Nữ nhân có khuôn mặt xanh lè giống như một sinh vật bốn chân, trong chớp mắt bò lên trên người Ôn Trục Lưu, vung tay tạo thành mười rãnh sâu đầy máu. Hai con vật âm tà một lớn một nhỏ vây quanh y cắn xé dây dưa không dứt, Ôn Trục Lưu chật vật không đỡ nổi, nghiêng đầu thấy vẻ bàng quan cười lạnh của Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên đánh về phía hắn.

Nét mặt của hai người trên nóc nhà đều nghiêm trọng. Lam Vong Cơ vỗ xuống một chưởng, mái ngói vỡ ra, y từ trên mái hiên rơi xuống lầu hai của trạm dịch, che ở giữa Ôn Trục Lưu và Nguỵ Vô Tiện. Ôn Trục Lưu ngẩn ra, lúc này một ngọn roi dài có ánh sáng tím lưu chuyển đột nhiên tấn công tới, quấn vào cổ y, vù vù quấn quanh cổ y khoảng ba vòng, rồi chợt nhấc lên. Thân hình cao lớn nặng nề này của Ôn Trục Lưu bị ngọn roi điện này treo lên, lơ lửng trên không trung, vang lên tiếng gãy cổ “răng rắc” ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, đồng tử Nguỵ Vô Tiện co lại, rút một cây sáo ở bên hông ra, xoay người đứng thẳng lên, quỷ đồng và nữ quỷ mặt xanh vốn đang cắn xé Ôn Trục Lưu nhanh chóng lui lại bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn hai người xa lạ mới tới.]

Nhớ tới lúc trước mình chơi trò mèo vờn chuột với Ôn Trục Lưu, Ôn Triều mấy ngày mấy đêm, Nguỵ Vô Tiện cong môi cười, vẫn là … quá hời cho bọn chúng.

Người đời đều nói ‘Thiện ác cuối cùng sẽ có báo đáp, nhân quả tự nhiên sẽ luân hồi’, lúc làm việc thiện như chim yến bay qua không để lại dấu vết, như dòng nước lặng lẽ, nhưng mà sau khi bị người ta đối xử tàn ác, lại đau đớn như dòi trong xương, rốt cuộc không thể thoát được.

Thêm kết cục xấu trên người kẻ ác, đương nhiên là tự tay mình trả về, nhìn bọn chúng đau khổ nuốt vào mới hả dạ. Cho dù những người đó sống không bằng chết, nợ máu trả bằng máu như thế nào, cũng không bồi thường được quá khứ, không thể quay về như ban đầu.

Lúc ấy, khi nhận được tin tức Giang Trừng và Lam Vong Cơ đuổi giết đám người Ôn cẩu, ký ức sợ hãi thấp thỏm của bản thân cho đến nay vẫn còn mới mẻ, cứ luôn do dự, nhưng không ngăn cản bọn họ đuổi kịp.

Hừ, bọn họ có thể thuận lợi ở trên nóc nhà rình coi, đều là bổn Lão tổ thủ hạ lưu tình đó. Thái độ của hai người đối với hắn là hoàn toàn trái ngược, nhưng tất cả đều là tràn đầy quan tâm.

Bất quá sau đó, Lam Trạm về cơ bản chắc hẳn … đã sớm đơn phương hẹn ước với mình bị hai người hắn và Giang Trừng chèn ép có chút thê thảm ấy nhỉ?

Nguỵ Vô Tiện hơi chột dạ sau khi gãi gãi vài cái vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, thì gấp không chờ nổi mà đọc tiếp, ừm, chắc hẳn là muốn tìm chút chứng cứ chứng minh mình không phải quá tệ bạc … đúng không?

[…. Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dao động qua lại giữa Lam Vong Cơ và Giang Trừng, ba người vậy mà không ai mở miệng trước.

….. Giang Trừng bước tới trước, đánh hắn một cái, nói: “Tiểu tử thúi! Ba tháng này, ngươi chạy đi đâu!” …. Nguỵ Vô Tiện nói: “Cũng gần như thế. Nếu nói ta phát hiện ra một hang động thần bí ở một nơi nào đó, bên trong có điển tịch bí ẩn do cao nhân bí ẩn để lại, sau đó liền biến thành đại sát tứ phương như vậy, ngươi có tin hay không?” …..

Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: “Nguỵ Anh …. người giết những môn sinh Ôn thị trên dọc đường, có phải là ngươi hay không?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Đương nhiên”. …. Lam Vong Cơ đi tới trước một bước, nói: “Ngươi dùng phương pháp gì để điều khiển những vật âm tà đó?” Nguỵ Vô Tiện … nhướng mày nói: “Xin hỏi … ta không trả lời thì thế nào?” Bỗng nhiên, hắn lắc mình né qua, tránh khỏi cú chụp bất ngờ của Lam Vong Cơ, lùi lại ba bước, nói: “…. Ta còn tưởng rằng chúng ta hẳn ít nhất cũng coi như là người quen. Ngươi một lời không hợp liền vung tay đánh nhau như vậy …. Lam Trạm ngươi đến cùng là muốn làm gì?”

Lam Vong Cơ gằn từng chữ: “Cùng ta trở về Cô Tô”. Nghe vậy Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đều sửng sốt.

Lát sau, Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Cùng ngươi trở về Cô Tô? Vân Thâm Bất Tri Xứ? Đi đến đó làm gì?” Hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ. Ta quên mất, thúc phụ Lam Khải Nhân của ngươi ghét nhất loại tà ma ngoại đạo như ta. Ngươi là môn sinh đắc ý của ông ấy, đương nhiên cũng là như thế, ha ha. Ta từ chối”.

Giang Trừng cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ …. Lấy một chọi hai, Lam Vong Cơ vẫn không lui về phía sau, bình tĩnh nhìn Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ Anh, tu tập tà đạo cuối cùng sẽ trả giá đắt, xưa nay đều không có ngoại lệ”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta trả nổi”.

Thấy vẻ mặt hắn không hề quan tâm, Lam Vong Cơ nói với giọng bình tĩnh: “Thứ này tổn hại thân thể, càng là tổn hại tâm tính”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta đều có tính toán”. Lam Vong Cơ nói: “Có một số việc căn bản ngươi không thể kiểm soát được”.

Trên mặt Nguỵ Vô Tiện hiện lên một tia không vui, nói: “Ta đương nhiên có thể kiểm soát được”.

Lam Vong Cơ còn định mở miệng, nhưng Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, nói: “Nói đến cùng tâm tính của ta như thế nào, người khác làm sao biết được chút gì? Lại liên quan gì đến người khác?” Lam Vong Cơ giật mình, bỗng nhiên tức giận nói: “…. Nguỵ Vô Tiện!”

Nguỵ Vô Tiện cũng cả giận nói: “Lam Vong Cơ! Ngươi nhất định phải cản trở ta vào thời điểm này đúng không? …. Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng người Cô Tô Lam thị là ai?! Thật sự cho rằng ta sẽ không phản kháng?!”

Giữa hai người đột nhiên lệ khí lan tràn … Giang Trừng lại nói: “Đừng trách Giang mỗ lại nói câu không khách sáo, Nguỵ Vô Tiện cũng không phải là người nhà các ngươi, không tới phiên Cô Tô Lam thị đến trừng trị. Hắn theo ai trở về cũng sẽ không theo ngươi trở về”.

…. Ôn Triều ở trong góc phát ra tiếng kêu thảm thiết yếu ớt nhỏ xíu, … Nguỵ Vô Tiện …. Xoay người mỉm cười nói: “Lam nhị công tử, tình huống sắp tới, có thể rất không thích hợp cho ngươi đứng xem. Không bằng mời ngươi tránh đi một chút”. …. Ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn bình tĩnh khoá chặt Nguỵ Vô Tiện, mà lực chú ý của Nguỵ Vô Tiện lại sớm bị cướp đi bởi kẻ thù đang thoi thóp hơi tàn …..

Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ xoay người đi xuống lầu. Ra khỏi trạm dịch đứng ở cửa canh giữ hồi lâu, nhưng trước sau vẫn không rời đi.

Không biết qua bao lâu, bóng đêm yên tĩnh bị âm thanh kêu gào thê lương cắt qua.

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lại, bạch y và mạt ngạch phần phật bay trong gió lạnh.

Đêm tối đã qua, vầng thái dương sắp sửa mọc trên bầu trời. Mà vầng thái dương trên mặt đất, lại đang rơi xuống.]

Miệng là lưỡi rìu chém người bị thương, lời nói là lưỡi dao cắt vào tim!

Lam Trạm lúc ấy đã bị hắn cắt ra biết bao nhiêu vết thương máu chảy đầm đìa cơ chứ!

Nỗi lo lắng hắn tu quỷ đạo có tổn hại đến thân thể bị hiểu lầm, mấy lần nói ra đều bị chặn lời, yêu cầu cùng trở về Cô Tô bị hiểu sai một trận, sau đó còn đáp trả không chút thương tiếc ….

Nguỵ Vô Tiện càng đọc càng chột dạ, cũng càng thêm đau lòng cho Lam nhị công tử nhà hắn. Vì thế ….

“Lam Trạm!” Nguỵ Vô Tiện xoay người đối mặt cùng với Lam Vong Cơ, rồi ngồi lùi lại một chút, mặt mày hùng hổ nói: “Khi ấy lúc ngươi nghe ta nói ‘không liên quan đến người khác‘, tại sao tức giận như vậy chứ?”

Lam Vong Cơ: “…..”

Lại ở trong lòng mắng thầm một trận người này trước sau như một cứ trầm mặc không nói, Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: “Rõ ràng lúc đọc sách, vào lần gặp Thuỷ Hành Uyên đó, khi ta kêu ngươi kéo tay ta, chính ngươi đã từ chối thẳng còn nói ‘không tiếp xúc với người khác‘, dựa vào cái gì mà ngươi tức giận với một câu ‘người khác’ của ta như vậy hả”.

Trong lòng Lam Vong Cơ luống cuống, môi mấp máy vài lần, cuối cùng biện giải nói: “Ngươi đã nói, chúng ta là người quen, không phải người khác”.

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, dù bận vẫn ung dung mà nói tiếp: “Những câu nói ‘chán ghét‘, ‘nhàm chán’ linh tinh này nọ lúc trước coi như bỏ, ngươi chỉ lo tự mình đếm thử xem, chính miệng ngươi đã từng nói bao nhiêu lần câu ‘không thân‘ hả?”

Lam Vong Cơ: “…..”

“Chúng ta có chuyện nói thẳng ra không tốt, có chuyện nói ra đàng hoàng không được à? Nếu lúc ấy không phải ngươi vừa bắt đầu đã làm tổn thương ta một trận, thì đến nỗi phải ầm ĩ lên hay sao? Nếu ở trong động Huyền Vũ, không nghĩ một đằng nói một nẻo kêu chán ghét, thì ta có thể vẫn luôn hiểu lầm ngươi hay sao? Nếu như lúc tình cảm rung động, không nói hai lời trực tiếp thổ lộ, nói không chừng bây giờ chúng ta đã là đôi phu phu già rồi ấy chứ? Cái miệng của ngươi ngoại trừ ăn, muốn nói bất kỳ cái gì, chỉ cần môi trên chạm vào môi dưới, có khó đến vậy không hả?”

Nếu như …. thì ngươi cũng sẽ không một mình, vừa khổ sở vừa cô đơn đứng bên ngoài trạm dịch, lâu như vậy á.

Lam Vong Cơ bị những câu nói ‘tình cảm rung động‘, ‘thổ lộ‘ ập tới tối tăm mặt mũi, giờ phút này hoàn toàn không biết cái gì là ‘vừa khổ sổ vừa cô đơn‘, hai lỗ tai đang đỏ bừng với khí thế như lửa cháy lan trên đồng cỏ, thậm chí còn có xu hướng lan xuống cổ.

Ở trước đám đông, trong lúc gian nan đối đầu với các cảm xúc trên khuôn mặt, dù cho phát hiện người đối diện làm ra vẻ nghiêm túc nhưng thật ra trong mắt toàn ý cười, Lam Vong Cơ vẫn giang rộng hai tay, trịnh trọng nói: “Sau này, sẽ không!” Sau đó được như ý nguyện mà ôm lấy người mình yêu, đầy mặt tươi cười nhào tới.

Tập thể mọi người đơ mặt ra: Chúng ta đây là bị bắt xem một hồi vở tuồng《Hãn thê thuần phu ký》(Ký sự người vợ dữ dằn huấn luyện chồng) hay sao?

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!