×
In

87.

[Lần lên núi này của Giang Trừng, chính là bảy ngày ….. Nguỵ Vô Tiện vẫn không thấy bóng dáng Giang Trừng đâu, chống hai đầu gối của mình đứng dậy, đầu choáng váng một trận, lảo đảo, đi đến quán trà duy nhất trong thị trấn …. Hắn mới vừa vào cửa, đã có tiểu nhị tươi cười ra chào đón, lập tức trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy dựng lên …. Nhanh chóng quyết định, xoay người rút lui. Ai ngờ, mới bước ra khỏi cửa quán trà một bước, một bóng dáng cao lớn đen thui bay lại, đánh ra một chưởng sấm sét vào ngực hắn …. Ôn Trục Lưu đi qua ngạch cửa …. Nhìn nhìn vào tay mình, như suy tư gì đó. Có người đá một cước vào chỗ đầu gối Nguỵ Vô Tiện, buộc hai đầu gối hắn quỳ thật mạnh xuống mặt đất. Gương mặt Ôn Triều xuất hiện phía trên tầm mắt của hắn, đầy mặt hào hứng tàn nhẫn …..

Vương Linh Kiều gấp không chờ nổi giọng nói cũng cao vút lên: “Nhanh! Ôn công tử, nhanh chém đứt tay hắn! …” Ôn Triều nói: “Không không không, không gấp …. Chưa gì đã chết thì không thú vị. Trước hết hoá đan của hắn, ta muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn giống như tên tiểu tạp chủng Giang Trừng lần trước!” Vương Linh Kiều nói: “Vậy hoá đan trước, sau đó chặt tay!”

Nhưng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phun ra một ngụm máu, nói: “Được nha! Các ngươi có khổ hình gì, cứ việc làm đi!”

…. Ôn Triều khinh thường nói: “Chết đến nơi ngươi còn tỏ vẻ anh hùng cái gì!”

Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: “Đúng là bởi vì chết đến nơi ta mới cao hứng! Các ngươi có gan thì cứ tra tấn chết ta! Càng tàn nhẫn càng tốt, sau khi ta chết tất nhiên hoá thành hung thần lệ quỷ, ngày đêm bám theo Kỳ Sơn Ôn thị từ trên xuống dưới, nguyền rủa các ngươi!”

Nghe vậy, thế nhưng Ôn Triều hơi khựng lại một chút …. Nguỵ Vô Tiện thì khác …. Không có cơ hội nhận nhiều nghi thức huân hồn an phách đó. Nếu sau khi chết hắn thật sự oán khí ngút trời âm hồn không tan, hoá thành lệ quỷ bám riết không thôi, thì có chút khiến người ta đau đầu …. Thấy thế, Vương Linh Kiều vội nói: “Ôn công tử, cũng không phải ai sau khi chết đều có thể biến thành lệ quỷ … huống hồ cho dù thật sự có biến thành, chẳng lẽ Kỳ Sơn Ôn thị còn không xử lý được một cô hồn dã quỷ này! …. Chẳng lẽ bởi vì hắn khoác lác mấy câu, mà buông tha cho hắn?” Ôn Triều nói: “Đương nhiên là không thể!”

Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết hắn chắc chắn phải chết, trái lại càng lúc càng bình tĩnh hơn, nỗi căm thù sâu sắc kết thành sự quyết tâm lạnh lẽo như sắt thép. Ôn Triều thấy biểu tình này của hắn, trong lòng không vui, lại có chút sởn tóc gáy, đá một cước vào bụng hắn, nói: “Ngươi còn giả bộ! Định doạ ai! Giả bộ anh hùng hảo hán gì chứ!”. Một đám môn sinh hành hung hắn một trận.]

Ôn Ninh lo lắng khẽ gọi một tiếng: “Công tử ….”. Có lẽ, lúc ấy không nên để Nguỵ công tử, Giang công tử rời đi.

Ôn Tình ở bên cạnh y nghe thấy, nói: “Nguỵ Vô Tiện, tàn nhẫn đối với người khác, sẽ càng tàn nhẫn với chính mình. Sau khi chết hoá thành lệ quỷ, lời này ta tin”.

Giang Trừng ngơ ngác, “Lúc ta từ trên núi xuống, không nhìn thấy bóng dáng ngươi, tìm dưới chân núi mấy ngày, còn lén đi qua Trạm giám sát Di Lăng, chỉ là chưa từng nghĩ …” Chưa từng nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất, lại là bị tụi chó Ôn Triều, Ôn Trục Lưu bắt được, còn chịu sự sỉ nhục như vậy!

Nhưng Nguỵ Vô Tiện được y quan tâm lại đang rất bực bội, gào lên: “Không viết? Thế mà lại không viết về mấy ngày mổ đan trên núi?! Vậy không phải là ta đã phí công thẳng thắn sao!”

Đột nhiên, hắn lại được Lam Trạm che chở bảo vệ trong lòng ngực, quay đầu nhìn lại, Giang Trừng đang giận dữ trừng hai mắt, siết nắm đấm hướng về phía hắn bên này, nếu không phải Kim Tử Hiên ngăn cản, nói không chừng đã đánh tới rồi.

“…..” Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng, trong lòng biết lời nói mới vừa rồi lại giẫm lên tâm tình nhạy cảm của Giang Trừng, sờ sờ sau gáy làm như cái gì cũng chưa nói, “Khụ, ừm, Giang Trừng ngươi mới vừa nói tới cái gì, ta bị Ôn cẩu bắt đúng không? Thật ra lúc ấy Ôn Ninh âm thầm cứu chúng ta ra, sau này chắc hẳn là bị phát hiện ra các dấu vết để lại, cho nên sau khi rời khỏi Trạm Giám Sát Di Lăng, đều dẫn ngươi đi đến các thị trấn vùng núi hoang dã, bất quá ngay cả như thế cũng bị chặn lại, đây đúng thật là ….” Quay đầu nhìn thấy dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe khổ sở của Giang Yếm Ly, lập tức đổi chuyện nói: “Đây chỉ là tạm thời, sau đó chính là màn kịch hay bổn Lão tổ hoá trang lên sân khấu, đại sát tứ phương”. Cũng không biết sư tỷ có sợ một mặt bạo ngược của hắn hay không.

Thiếu niên chẳng bao lâu đã trở về, nhưng trở về lại không còn là thiếu niên nữa.

Nguỵ Vô Tiện chỉ nói một câu này, giấu đi bao nhiêu sự tra tấn đau khổ, nhưng lại ghim một cái gai không thể rút ra ở trong tim của vài người.

Nhiếp Hoài Tang làm như chẳng nhận ra được điều gì, nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy, năm đó trưởng tử Ôn Húc của Ôn thị chết dưới đao của đại ca ta, bị chém đầu cắm trước trận địa, khích lệ sĩ khí; tên Ôn Triều này sau đó lại chết trong tay của Nguỵ huynh, tỏ rõ khí thế của Kỳ Sơn đã mất. Cũng là một giai thoại vào lúc ấy”.

Nguỵ Vô Tiện hướng về phía Nhiếp Hoài Tang cười tà ác, “Giai thoại? Hoài Tang huynh, thật hy vọng lúc ngươi đọc đến khúc Ôn Triều bị mất mạng, còn có thể nói ra được hai chữ này”.

Nhiếp Hoài Tang: Ta có dự cảm không tốt, cho nên, thật sự không đổi người đọc sao?

Lam Vong Cơ cúi người ở bên tai hắn trầm giọng nói: “Không đọc được cũng tốt”. Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, lát sau mới hiểu ra người này là đang trả lời cho câu nói ‘Không đọc lúc mổ đan‘.

“Nếu ta nghe xong, ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa”. Nguỵ Anh bị những người kia ra đánh đập tàn nhẫn, tim y liền như bị dao cắt, hận chính mình lúc ấy ở đâu, hận không thể lấy thân mình thay thế, huống hồ là mổ đan ….

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, hắn cũng cảm thấy không đọc ra là khá tốt, bản thân mình cũng không có sở thích nhớ tới mấy hồi ức ngọt ngào cay đắng gì đó, tốt nhất việc ở Loạn Tán Cương cũng đừng đọc ra.

Đời người việc không như ý thường chiếm tám chín phần, chuyện đau khổ xé tâm can, cũng phải hai ba phần trong đó. Hắn không cần dựa vào hai ba phần này để giành lấy sự đồng cảm thương tiếc của người khác.

[…. Ôn Trục Lưu đã đi tới, nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Nguỵ Vô Tiện cố gắng ngẩng đầu, nhìn cái kẻ giết Giang Phong Miên, Ngu phu nhân, huỷ hoại kim đan của Giang Trừng này, đem gương mặt của y, biểu tình lạnh nhạt của y tất cả khắc ghi thật sâu vào trong lòng.

Mọi người Ôn gia mang theo hắn ngự kiếm lên cao, thị trấn nhỏ và vùng núi sâu càng lúc càng xa, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “…. Bọn chúng mang ta bay lên cao như vậy làm cái gì, bay đến chỗ cao rồi xô ta xuống cho té chết sao?”

Ngự kiếm đi một lúc, tầng mây trắng như tuyết đột nhiên bị một ngọn núi đen thùi lùi đâm toạc. Ngọn núi này tản ra một luồng tử khí thâm trầm đáng sợ, giống như một khối thi thể khổng lồ ngàn năm tuổi, chỉ nhìn từ xa đã khiến người ta sợ hãi.

Ôn Triều dừng lại ở phía trên ngọn núi này. Gã nói: “Nguỵ Anh, ngươi có biết, đây là chỗ nào không?” Gã cười khằng khặc nói: “Nơi này, gọi là Loạn Tán Cương”.

Nghe thấy cái tên này, một cơn ớn lạnh bò dọc từ lưng lên tới gáy Nguỵ Vô Tiện.

Ôn Triều tiếp tục nói: “….. Núi xác, chiến trường xưa, trên núi tuỳ tiện tìm một chỗ, đào xuống một xẻng, đều có thể đào thấy một khối thi thể. Hơn nữa có thi thể vô danh nào đó, cũng sẽ cuốn chiếu và quăng tới nơi này”.

Kiếm trận từ từ hạ xuống, tới gần ngọn núi màu đen kia. Ôn Triều nói: “Ngươi nhìn xem lớp khí màu đen kia, chậc chậc chậc, lệ khí nặng nề đúng không? Oán khí nồng đậm đúng không? Ngay cả Ôn gia chúng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể bao xung quanh nó cấm mọi người ra vào. Bây giờ vẫn là ban ngày, tới buổi tối, bên trong thật sự là cái thứ quỷ gì cũng có. Người sống đi vào nơi này, ngay cả người mang hồn phách, sẽ có đi mà không có về, vĩnh viễn đừng hòng ra khỏi”.

Gã túm tóc Nguỵ Vô Tiện, từng câu từng chữ, cười dữ tợn nói: “Ngươi, cũng vĩnh viễn đừng mong ra khỏi!”

Nói xong, gã liền đẩy Nguỵ Vô Tiện xuống. “A a a a a a a a a a —-!”]

Đến lúc này, mọi người vốn rất tò mò đối với việc ‘Quỷ đạo từ đâu ra’, đều toát ra một cổ khí lạnh từ đáy lòng, lông tơ dựng ngược, trong lòng run sợ. Ngay cả Hiểu Tinh Trần – cái vị không biết ‘Loạn Tán Cương’ là nơi nào, chỉ nghe mấy câu ít ỏi, đã có thể kết luận rằng nơi đó từng là chốn địa ngục không có đường về.

Mà Nguỵ Vô Tiện, thân bị trọng thương, bụng không có kim đan, đã trải qua ba tháng ở nơi đó!

Lam Vong Cơ gần như trong nháy mắt giam cả người hắn vào trong lòng, như thể sợ hắn trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ biến mất; hai tay Giang Yếm Ly bụm miệng, khóc không thành tiếng; Giang Trừng làm như thất hồn lạc phách, ngơ ngác thẫn thờ; Nhiếp Hoài Tang nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, làm như gặp phải yêu ma quỷ quái gì đó.

Sau một lát, Nguỵ Vô Tiện thoát ra khỏi sự trói buộc của Lam Vong Cơ, chỉnh quần áo ngồi ngay lại. Đợi đến khi mình thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ nào không thoả đáng, mới nói với mọi người: “Đều nhìn ta như vậy làm gì?”

Không một tiếng động, cũng không một lời nói.

“Sư tỷ, ta đã sống sót thoát ra được”. Nguỵ Vô Tiện nói với Giang Yếm Ly: “Chính là Loạn Tán Cương, trước đây Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân ba người đã từng cùng nhau đi vào trong thời kỳ phát triển rực rỡ nhất, cũng không thể đảm bảo có thể toàn vẹn đi ra được,  nhưng ta mang theo một thân tu vi hoàn toàn mới của chính mình, sống sót từ trong đó bò ra ngoài, sư tỷ, người không khen ta một tiếng sao?”

Giang Yếm Ly muốn cười với hắn một cái, nhưng cười không nổi, nghẹn ngào nói: “Phải, a Tiện lợi hại nhất, ….” Nàng không dám nghĩ, cho dù là một chút, a Tiện của nàng làm thế nào để sống sót ở nơi đó!

Hai người bị Nguỵ Vô Tiện nêu tên, Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết liếc nhìn nhau, không thể không thừa nhận, điều hắn nói là sự thật. Huống chi, Di Lăng Lão Tổ, cũng không chỉ là sống sót vượt qua, còn biến Loạn Tán Cương trở thành nơi dung thân, chỉ riêng điểm này, trong vòng mấy trăm năm tới, người đi trước kẻ sinh sau đều không có một ai.

Hai người ôm quyền hướng về Nguỵ Vô Tiện, tỏ ý mình không bằng.

Một lần nữa bị người nọ đan mười ngón vào nhau, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, dù cho là bước vào tà môn, mặc dù là thân tu ngoại đạo, đó cũng là hắn dùng mạng để giành lấy, lấy máu để rửa, so với những tiếng thở dài hoặc thật hoặc giả, có được một hai người vài phần thật lòng ngưỡng mộ há chẳng phải càng tuyệt hơn hay sao?

Lam Khải Nhân không khỏi tự hỏi, như thế nào là chính đạo, ma đạo? Rồi cái gì là chính thống, tà tu? Lòng người có thiện ác, đạo lại cũng có tốt xấu hay sao?”

88.

[Chương 13: Phong tà

“A a a a a a a —!!!” Vương Linh Kiều thét chói tai ngồi bật dậy từ trên giường, Ôn Triều ngồi bên cạnh bàn đang xem tin tức đập bàn một cái, cả giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi lại gọi cái quỷ gì!” Vương Linh Kiều hoảng hồn chưa hết thở hổn hển mấy hơi, nói: “Ta … ta mơ thấy tên họ Nguỵ kia, ta lại mơ thấy hắn!”

Ôn Triều nói: “Hắn đã bị ta ném vào Loạn Tán Cương hơn ba tháng. Ngươi làm thế nào còn mơ thấy hắn? Ngươi đã mơ thấy vài lần rồi đó!” Vương Linh Kiều nói: “Ta … ta cũng không biết tại sao, gần đây luôn mơ thấy hắn”.

Ôn Triều vốn xem tin tức đã tâm phiền ý loạn, không rảnh để ý tới ả, càng không có tâm trạng ôm ả an ủi như lúc trước, không kiên nhẫn nói: “Vậy ngươi đừng ngủ nữa!”

Ả xuống giường, bổ nhào đến bên cạnh bàn của Ôn Triều, nói: “Ôn công tử, ta … ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi á. Ta cảm thấy … lúc trước có phải chúng ta đã phạm phải sai lầm to lớn rồi không? ….. Hắn bị ném vào Loạn Tán Cương, có thể nào không chết không? Hắn có thể nào …” Gân xanh chỗ huyệt thái dương của Ôn Triều nảy lên không ngừng, nói: “Sao có thể? Nhà chúng ta trước đây phái biết bao nhiêu tu sĩ đi quét sạch Loạn Tán Cương? Có người nào từng trở về không? Hắn bị ném vào trong đó, chỉ sợ là hiện giờ thi thể đều đã mục rữa bốc mùi một vòng rồi”. Vương Linh Kiều nói: “Đã chết rồi cũng rất đáng sợ! Nếu hắn thật sự giống như lời hắn nói, hoá thành lệ quỷ, trở về tìm chúng ta …” Ả nói, hai người cùng nhớ tới ngày hôm đó, gương mặt khi Nguỵ Anh rơi xuống đó, biểu tình đó, không hẹn mà cùng nhau rùng mình.]

Nguỵ Vô Tiện đầy mặt trào phúng, nói: “Hai tên Ôn cẩu này lúc đó thật ra đã dự đoán trước được, biết ta muốn tới ‘cảm ơn’ bọn chúng, ‘cảm ơn’ bọn chúng đã giúp ta một việc lớn”.

Giang Trừng vội la lên: “Chẳng lẽ ngươi sớm đã có ý định tu quỷ đạo sao?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, y liền nghĩ đến câu nói hùng hồn năm đó ‘Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí, tại sao oán khi không thể để cho con người sử dụng‘, lúc ấy, người này đã trả lời y như thế nào? ‘Đi đàng hoàng trên đường dương quan không đi, đi cầu độc mộc trên cống ngầm này làm gì’. Kết quả lại là đẩy y đi trên đường dương quan, còn mình đi trên cầu độc mộc ….

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, đùa nghịch tua rua của Trần Tình bên hông mấy cái, nói: “Nếu ngày tháng an ổn, cho dù không có tu vi, thì vẽ bùa, luyện khí, nghiên cứu trận pháp, ta làm gì mà không được? Nhưng cố tình không phải như vậy, còn bị ném vào Loạn Tán Cương, đại khái số mệnh đã do trời định rồi đi”.

Tiết Dương vốn đang tập trung tinh thần muốn nghe chút gì đó, giờ phút này cả mặt đen thui, mắng nhiếc: “Đây là cái tảng đá rách nát gì, bỏ qua không viết về việc mổ đan thì thôi, tại sao cái đoạn trên Loạn Tán Cương cũng không nhắc tới một chữ, cứ thế nhảy qua?”

Nguỵ Vô Tiện cong môi cười, “Úi chà, tiểu lưu manh, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn nghe một vài bí pháp, học một ít bí kíp sao? Muốn biết trong Loạn Tán Cương có bí mật gì, nghe vài câu như thế sao có thể so sánh với việc tự đến trải nghiệm chứ! Đợi sau khi ngươi tới Loạn Tán Cương rồi, cũng có thể vào đó nghỉ dưỡng ba tháng, nếu ngươi sống sót ra khỏi, nói không chừng cũng có thể thành một ‘Quỳ Châu lão quái’ thì sao”

Nhiếp Hoài Tang thấy tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện rất tốt, liền cũng đi theo tiếp chuyện: “Loạn Tán Cương tuy đã gọi là ‘Loạn Tán Cương’, nhưng nghe nói đó là một vùng núi lớn hơn so với diện tích của Vân Thâm … Khụ, của Kim Lân Đài, nơi Nguỵ huynh ngươi dựng trại đóng quân chắc cũng chỉ là rìa ngoài nhỉ? Nghe đồn người đi vào bên trong đều là có đi mà không có về, cho nên Nguỵ huynh, trong đó rốt cuộc là có thứ gì thế?”

Lam Khải Nhân thở phì phì: Lúc đầu là muốn nói Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng không?

Trái tim Nhiếp Minh Quyết đột nhiên treo cao, nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang, trầm giọng nói: “Thế nào, ngươi còn muốn vào xem?”

Trong tích tắc, Nhiếp Hoài Tang cảm thấy mình chính là một con mèo nhà đang bị con hổ nhìn chằm chằm, cả người lông dựng đứng, vừa vô thức lắc đầu cho rơi hình ảnh sót lại, vừa run run giọng nói: “Tò mò, đại đại đại ca, ta thật sự thật sự chỉ là tò mò!”

Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, “Đoán là ngươi cũng không dám!”

Nguỵ Vô Tiện lại nheo hai mắt lại, gương mặt lập tức trở nên ôn hoà lên, giọng điệu cũng giống như lừa bán một đứa trẻ ngây ngô cho bọn buôn người, dịu giọng nói: “Sâu bên trong Loạn Tán Cương á hả, đó thật đúng là một vùng đất phong thuỷ quý hiếm! Lúc bị người ta ném từ trên cao xuống, đầu tiên sẽ có ‘khói đen’ đến bên cạnh xông nhiễm vào ngươi, cường gân hoạt huyết; sau đó có những ‘người bạn oán linh’ kéo bầy đàn tới đâm xuyên qua một lần, thay da đổi thịt! Đợi sau khi thông qua hết những cái này, là có thể kết bè kết đội với hung thi trong đó, chơi trò chơi nha ~”

Nhung mà ngữ khí này hoàn toàn tương phản với nội dung khiến người nghe thật sự sởn tóc gáy á.

Tiết Dương ngơ ngác hỏi: “…. Chơi trò chơi gì?”

“Tất nhiên là sau khi oẳn tù tì, quyết định cuối cùng là vấn đề ‘ngươi ăn hung thi, hay là hung thi ăn ngươi’ đó!

……

Trong không gian truyền đến vài âm thanh nôn oẹ vì không chịu nổi, người nào đó mặc dù ngồi vững như núi cũng là sắc mặt trắng bệch. Chỉ vì, tưởng tượng đến tình tiết ai kia ở Loạn Tán Cương tung tăng nhảy nhót ba tháng rốt cuộc đã ăn gì uống gì …..

“A ha ha ha ha ha ha, thật là quá thú vị, thế mà thật sự có người tin kìa a ha ha ha ha ha ~”

Lam Vong Cơ: Ta không tin

Lam Hi Thần chết lặng: Ta đã nghĩ đến sau này Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ náo nhiệt đến cỡ nào.

Nhiếp Hoài Tang kinh hồn chưa định vỗ vỗ vào lồng ngực nhỏ bé của mình, nhỏ giọng nói với Nguỵ Vô Tiện đang cười như điên gần như lăn xuống đất rồi được vớt trở về: “…. Cảm ơn Nguỵ huynh giải thích thắc mắc, ta một chút cũng không tò mò nữa”.

Giang Trừng trắng mặt xoa nhẹ cái trán vài cái, nội tâm gào rống đến tột cùng còn có ai có thể quản cái miệng kia không hả? Cái tên Lam Nhị đánh ba gậy cũng không buồn đánh rắm kia căn bản là không thể trông cậy gì nữa á!!

Lần ngày ngay cả Giang Yếm Ly cũng vô cùng muốn ném Nguỵ ba tuổi vĩnh viễn không lớn vào trong từ đường quỳ một ngày, ít nhất quỳ đủ mười một canh giờ mới được!

Kim Tử Hiên rất là tán đồng, đồng thời chính mình cũng cảm thấy rất là buồn nôn, còn nhắc nhở, nhất định không thể cho người quỳ từ đường ăn cơm.

Tiết Dương bị hù đến mức đang cố gắng bình tĩnh lại, làm ra vẻ thản nhiên nói: “Ta không cần đi Loạn Tán Cương quỷ quái gì đó, cũng đã là Quỳ Châu lão quái rồi”.

Nguỵ Vô Tiện lau khoé mắt cười đến chảy nước mắt, nói: “Tiểu lưu manh, ngươi trốn không thoát đâu, sau khi trở về ngoan ngoãn tới Loạn Tán Cương tự nộp mạng, đừng làm phiền bổn Lão tổ tự mình đi bắt nghen”. Sau đó gọi với ra phía sau: “Tình tỷ, ta thu nhận một cu li mới cho Loạn Tán Cương của chúng ta nè, mấy chuyện đốn củi gánh nước, cày ruộng trồng trọt, xây nhà dựng chỗ ở, đào hố chôn người (?) gì đó đều có thể phân cho hắn làm, đương nhiên nhóm lửa nấu cơm thì không cần hắn, cẩn thận hắn hạ độc”.

Ôn Tình mới vừa rồi bị làm cho ghê tởm cũng không để bụng, người có thể hạ độc dưới mí mắt của nàng còn chưa sinh ra đâu. Theo hướng chỉ tay của Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, thì thấy lại là một thiếu niên hãy còn mang nét trẻ con, cũng bị bộ xương cánh tay giữ chặt giống như cái người Kim gia kia, liền hỏi: “Người thế nào?”. Loại người nào có thể khiến Nguỵ Vô Tiện động thủ đuổi lên Loạn Tán Cương?

Nguỵ Vô Tiện nói: “Một tên tu quỷ đạo vẫn còn nóng đầu, không tim không phổi hơn nữa”. Là thật sự KHÔNG TIM KHÔNG PHỔI.

Ôn Tình nói: “Ồ, thiếu giáo huấn”.

Nguỵ Vô Tiện: Tình lão đại, ngươi có phải có hiểu lầm gì đó không?

Nguỵ Vô Tiện lựa chọn nuốt trọng cái hố mình vừa đào, “Đúng nha, ta sẽ dạy dỗ hắn thật, thật, đàng hoàng”.

Tiết Dương quả thực bị người này chọc giận phồng lên như con cá nóc, “Ngươi cmn dạy ta thế này hả?”

Nguỵ Vô Tiện đúng lý hợp tình: “Không sai nha”.

Tiết Dương: “……”

Hiểu Tinh Trần: Như vậy khá tốt

Tống Lam gật đầu: Không tệ.

Kim Quang Dao cười cười, “Thành Mỹ, nhìn dáng vẻ ngươi sau này sống rất sung túc đó”. Cũng không biết là Tiết Dương ở Loạn Tán Cương bị giám sát lao động sống thoải mái, hay hắn bị giam ở Bất Tịnh Thế làm bạn với gia huấn của Lam thị thoải mái hơn? Đương nhiên là nếu có năm nào đó Lam lão tiên sinh có thể giảm bớt một mớ gia quy thì càng tốt.

Tiết Dương đen mặt giận dỗi, “Ngươi – cút!”

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!