[…. Lam Hi Thần nói: “Gần đây, Kim tông chủ của Lan Lăng Kim thị chống đỡ khá khổ sở ở vùng Lang Tà …. Ta nhớ ngươi nói với ta, hy vọng giành được sự chấp nhận của phụ thân. Hiện giờ ngươi đã ở dưới cờ của Nhiếp Minh Quyết, ước vọng này vẫn như cũ hay sao?”
Mạnh Dao làm như nín thở tập trung lên, sau một hồi lâu im lặng, đáp: “….. Vẫn như cũ”.
Lam Hi Thần nói: “…. Ta tin rằng, nếu ngươi mở miệng hỏi, Minh Quyết huynh sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi”.
Nhiếp Minh Quyết …. Nói: “Ta viết cho ngươi một lá thư tiến cử. Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp ta thì giết thêm nhiều tên Ôn cẩu là được!”
…. Nhiếp Minh Quyết … Đặt một thanh đao khác ở trong tay lên bàn, Lam Hi Thần nhìn thấy cười nói: “Đao của Hoài Tang?”
Nhiếp Minh Quyết nói: “Hắn ở chỗ của ngươi tuy nói là an toàn, nhưng cũng không thể bỏ bê bài tập. Ngươi kêu người khác có rảnh thì đốc thúc hắn, lần sau gặp mặt ta muốn kiểm tra tâm pháp đao pháp của hắn …. Nhắc đến mới nói, thế nào, các ngươi trước kia đã từng gặp nhau sao?”
Mạnh Dao nói: “Trạch Vu Quân, ta đã từng gặp”. Nhiếp Minh Quyết nói: “Ở đâu? Khi nào?”
Lam Hi Thần cười lắc đầu nói: “Vẫn là không nên nhắc đến nỗi xấu hổ cả đời nữa, Minh Quyết huynh cũng đừng hỏi tiếp”.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Ở trước mặt ta còn sợ xấu hổ cái gì, Mạnh Dao nói”.
Mạnh Dao lại nói: “Trạch Vu Quân nếu không muốn nói, vậy ta cũng chỉ đành giữ bí mật”.
…. Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Nguỵ Vô Tiện cứ luôn nhịn không được muốn chen vào, nhưng mà lại chen không được, thầm nghĩ: “Lúc này tình cảm của bọn họ thật không tệ. Trạch Vu Quân còn rất biết nói chuyện phiếm, tại sao Lam Trạm lại không biết nói chuyện phiếm như thế? Nhưng, y không biết nói chuyện phiếm, im lặng cũng khá tốt, lời nào cũng bị ta nói, y chỉ nghe rồi “Ừm” tới “Ừm” lui cũng được. Cái này gọi là cái gì ….” Ít ngày nữa, Mạnh Dao sẽ mang lá thư tiến cử kia của Nhiếp Minh Quyết rời khỏi Hà Giản, xuất phát tới Lang Tà.]
Nguỵ Vô Tiện cười vui vẻ, ” ‘Gọi là cái gì‘, nói một câu đáp ứng một câu thế này, đương nhiên gọi là ‘phu xướng phu tuỳ’ đó, đúng không, Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ trả lời: “Ừm”.
Nguỵ Vô Tiện: “…..” Lời này thực hành cũng quá nhanh rồi.
Mọi người cạn lời, Tam Tôn người ta trò chuyện một chút, nói mấy câu, ngươi còn muốn xen vào, chen không được thì thôi đi, lại còn giắt chuyện này lên người Hàm Quang Quân, khoe hai ngươi trời sinh một đôi hay sao?
Lam Hi Thần mỉm cười, ta rất biết cách nói chuyện phiếm, thì có liên quan gì đến đệ đệ của ta không? Hiện giờ nghĩ lại, lần đó có lẽ là lần duy nhất ba người tâm bình khí hoà ngồi xuống nói chuyện thật lâu, sau đó sự khác biệt giữa Đại ca và Tam đệ càng lúc càng lớn, nếu như ….
Nhiếp Minh Quyết nói với Kim Quang Dao: “Nếu như sớm biết chuyện tương lai, lúc trước ta tuyệt đối không cho ngươi đi đến Kim thị!” Hiện giờ suy nghĩ của Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần không hẹn mà giống nhau, chỉ là, trên đời không có nhiều chuyện biết trước như vậy.
Nhiếp Hoài Tang, đang bị nỗi sợ hãi do đại ca kiểm tra việc học làm cho tỉnh, thầm nghĩ: Hiện giờ biết cũng không tính là muộn phải không.
Tròng mắt Nguỵ Vô Tiện chuyển động, nháy mắt về phía Lam Hi Thần, nói: “Nói đi Trạch Vu Quân, ‘nỗi xấu hổ cả đời’ là cái gì vậy, so với chuyện Lam Trạm uống say còn xấu hổ hơn hay sao?”
Lam Hi Thần: “…..” Nguỵ công tử, xin hãy nhìn Vong Cơ ở phía sau ngươi một cái, nếu lại nói tiếp vài câu, Lam gia sợ là có nguy cơ anh em bất hoà!
[…. Nhiếp Minh Quyết đưa tay đặt lên chuôi đao, lẻn qua …. Chỉ thấy Mạnh Dao đứng trong một đống xác chết trên mặt đất, rút một thanh trường kiếm ra khỏi ngực một tu sĩ … Người chết dưới kiếm của hắn, là một tu sĩ Lan Lăng Kim thị.
Nhiếp Minh Quyết tận mắt nhìn thấy được màn này, lưỡi đao rời vỏ một thốn …. Nghe thấy tiếng động rời khỏi vỏ quen thuộc này, Mạnh Dao quay ngoắt đầu lại, hồn phách đều sắp bay mất: “…. Nhiếp tông chủ?” Mạnh Dao là người hiểu rõ tính tình của Nhiếp Minh Quyết nhất …. Dưới muôn vàn hoảng sợ, tốc độ nói của hắn tăng nhanh …. kể lại sự tình nhưng vẫn trật tự rõ ràng, mà từng câu đều nhấn mạnh đến người khác đáng giận như thế nào, mình vô tội ra sao. Nhiếp Minh Quyết túm lấy cổ áo hắn, nhấc lên, nói: “Ngươi nói dối!”
…. Cuối cùng, dưới áp lực của Nhiếp Minh Quyết, Mạnh Dao vẫn gian nan nói ra một chữ “Vâng”.
….. Nhiếp Minh Quyết xoay người sang chỗ khác, ai ngờ, chợt nghe hắn nói: “….. Vẫn là không được”.
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên quay đầu lại, Mạnh Dao ….. đã chĩa kiếm vào bụng mình, biểu tình tuyệt vọng ….. ra sức đâm. Đồng tử Nhiếp Minh Quyết co lại …. Lao tới về phía trước, nửa quỳ trên mặt đất …. Đỡ lấy thân thể hắn, bàn tay ấn trên ngực hắn truyền linh lực một hồi. Ai ngờ, thân thể hắn chợt rung lên, một luồng khí lạnh lùng âm u không ngừng truyền từ dưới bụng lên.
….. Nhiếp Minh Quyết chỉ sợ là trăm triệu lần cũng không đoán được, Mạnh Dao thật sự sẽ hạ độc thủ với y …. Mạnh Dao không nói một lời gì, cắm kiếm vào vỏ, cúi người hành lễ với y, cũng không quay đầu lại mà cất bước chạy như bay.
….. Nhiếp Minh Quyết có lẽ là lần đầu gặp một người mặt dày vô sỉ như thế, hơn nữa người này còn là người lúc trước y chính tay cất nhắc lên làm thân tín. Vì thế, y nổi giận lôi đình …. Lam Hi Thần vừa tới liền cười nói: “Minh Quyết huynh lửa giận lớn quá, Mạnh Dao đâu? Tại sao không tới dập tắt lửa giận cho huynh?”
Nhiếp Minh Quyết kể cho Lam Hi Thần nghe nguyên vẹn chuyện Mạnh Dao giết người giá hoạ, giả chết chạy trốn, Lam Hi Thần cũng ngẩn người ….. Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: “Hắn tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta nhất định dùng hắn để tế đao của ta!”
Nhưng mà, mấy năm kế tiếp, Mạnh Dao này giống như là bỗng nhiên biến mất, đá chìm đáy biển vậy, không có chút tung tích nào. Nhiếp Minh Quyết ….. không thân cận với mọi người, hiếm khi thổ lộ tâm sự với ai, khó khăn lắm mới có được một thuộc hạ tâm phúc cực kỳ tin tưởng, đắc lực thoả đáng, đánh giá cao năng lực của hắn, cũng khen ngợi cách cư xử của hắn, ai ngờ bộ mặt thật của người này căn bản không giống như những gì mình nghĩ, cũng khó trách y có phản ứng mãnh liệt như vậy.]
Không ngoài dự đoán, chuyện này cũng bị đọc ra, Kim Quang Dao vẫn duy trì dáng vẻ ngay ngắn, nhưng đã lộ ra thái độ suy sụp hơn.
Lam Hi Thần lẩm bẩm: “Lúc trước, lúc trước những gì nói với ta là, là ….”
Kim Quang Dao nói: “Là ta phụ sự tin tưởng của Nhị ca, đã khiến Đại ca, Nhị ca thất vọng, ta cũng là thân bất do kỷ á!”
Nhiếp Minh Quyết làm như đã nghe quá nhiều lời trốn tránh kiểu như vầy rồi, cực kỳ ghét lý do này, hai mắt rực lửa trừng mắt nhìn sang.
Những nhân vật khác nhau một trời một vực, tính tình trời nam đất bắc của ba người này, thế mà cũng có thể hợp lại với nhau, kết thành huynh đệ khác họ, chuyện này đến tột cùng là nghiệt duyên như thế nào?
Nguỵ Vô Tiện yên lặng thở dài, nhịn không được mở miệng phản kích thay cho Xích Phong Tôn đang mệt mỏi, nói: “Đối phó với loại người giấu trên lừa dưới, đoạt công lao của người khác thế này, nghĩ đại cũng có thể nghĩ ra được mấy chục cách, huống chi vẫn còn đường lui trở về dưới trướng Xích Phong Tôn, Liễm Phương Tôn thông minh tuyệt đỉnh như thế, thật sự không thể nghĩ ra được một biện pháp nào khác hay sao?”
“Nhưng ngươi luôn tìm đủ mọi lý do cho bản thân, sau đó hy sinh đạo đức nhân nghĩa của chính mình, lựa chọn biện pháp gần như nhanh nhất ‘giết người là xong’ này, cho dù thủ đoạn này thiên lý bất dung. Nhưng rõ ràng ngươi đã quên một câu, ‘Muốn người ta không biết, trừ khi mình không làm’!”
Kim Quang Dao nói: “Đối với người như Nguỵ công tử mà nói, có lẽ có mấy chục biện pháp, nhưng ta có cái gì chứ? Xuất thân sinh ra xấu hổ, thiên tư tu đạo tầm thường, còn có vị phụ thân ruột thịt coi ta không ra gì, giống như một tên ngốc quy quy củ củ, thì đến khi nào mới có thể nở mày nở mặt, trở nên nổi bật?!”
Kim Tử Hiên tự biết, mặc dù hắn chưa nói ra, nhưng bản thân y là con vợ cả đây chỉ sợ cũng là một trong những trở ngại của hắn.
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: “Vẫn còn nhiều lời nguỵ biện! Xuất thân của tổ tiên Nhiếp thị không thấp hay sao? Nhưng vẫn tìm lối đi riêng, theo con đường tu đao, sáng lập ra cơ nghiệp mấy trăm năm của Nhiếp gia! Tình cảnh Di Lăng Lão Tổ lúc ấy có tốt không? Với linh lực bị hao tổn rơi vào thế yếu, mạnh mẽ tự mở ra một con đường máu! Ngươi là xuất thân không rõ ràng, tu vi thấp, nhưng có ta và Nhị đệ ủng hộ, hơn nữa ngươi không cần động não đi quanh co, thì cần gì phải dùng mạng người máu tươi để lấp đầy với ngàn bất lực, vạn khó khăn?”
Kim Quang Dao mấp máy đôi môi, run rẩy nói không ra lời. Hắn có thể nói cái gì? Nói lòng người khó dò, ta ngoại trừ bản thân chưa từng tin tưởng một người nào hay sao? Trước nay từ dưới đáy lòng chưa từng tin tưởng ngươi và Nhị ca sẽ giúp ta hay sao? Hắn đã bỏ lỡ điều gì vậy …..
Nhiếp Hoài Tang che hai tai lại giả làm chim cút, đại ca ngươi hét lớn quá đi à! Với lại ngươi có thể nói như vậy, có phải nên vào lớp học nhỏ của Lam tiên sinh ở Cô Tô để học không?
Nguỵ Vô Tiện: Tài ăn nói này, căn bản không cần người khác nhiều lời đâu nhỉ? Với lại Xích Phong Tôn có nhớ trước kia ngươi nói ta thế nào không? Có cảm giác bị vả mặt không đó? →_→
[….. Nhiếp Minh Quyết có vẻ bị thương ở đầu, vết máu khô đen đọng ở hai mắt và trên mặt …. Hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ở điểm cuối của sàn nhà cẩm thạch đen trước mặt, là một cái ngai bằng ngọc thật lớn. Trên đó ngồi một người.
…. Một người tiến vào …. Lẳng lặng đánh giá một hồi Nhiếp Minh Quyết máu me đầm đìa nhưng vẫn cố chống đỡ không ngã ra, cười một cái, nói: “Nhiếp tông chủ, lâu rồi không gặp” Giọng nói này, không phải Mạnh Dao thì là ai? …. Năm đó, Nhiếp Minh Quyết nhận được tình báo, phát động một trận tấn công bất ngờ ở Dương Tuyền …. Đúng lúc đụng phải gia chủ Ôn Nhược Hàn của Kỳ Sơn Ôn thị …. Tù binh trở về thành Bất Dạ Thiên.
Mạnh Dao nửa quỳ xuống bên cạnh Nhiếp Minh Quyết …. Trong tiếng cười mang theo một vẻ thương hại, nói: “Ngài vẫn tưởng rằng mình là vua ở Hà Giản sao? Nhìn cho rõ đi, nơi này chính là Viêm Dương điện.”
….. Kiếm của Mạnh Dao ra khỏi vỏ … Tu sĩ kia bị cắt một đường đầy máu … Lại một tu sĩ rống lên giận dữ …. Mạnh Dao trở tay lại thêm một kiếm …. Mỉm cười nói: “Còn ai muốn nói cái từ kia nữa không?” Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: “Ôn cẩu”.
….. Mạnh Dao lại hơi mỉm cười … Đưa một cái hộp dài đến tay y …. Mạnh Dao lại giống như là cố tình muốn chọc giận y vậy, soi mói nói: “Cây đao này của Nhiếp tông chủ ngài thì sao, so với thanh đao kia của Nhiếp lão tông chủ phụ thân ngài, vẫn là hơi kém hơn một chút. Hay là ngài đoán xem, Ôn tông chủ lần này cần vỗ lên nó mấy cái, thì nó mới có thể gãy đây?” Ở trước mặt Ôn Nhược Hàn, Mạnh Dao cầm cây đao của y lên, nhắc lại mối hận đao gãy người mất của phụ thân y, quả thực là vô cùng độc địa!
Nhiếp Minh Quyết vỗ một chưởng, đánh cho Mạnh Dao lảo đảo lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu … Mạnh Dao lập tức bò dậy, tiến đến đá một cước vào ngực Nhiếp Minh Quyết ….. Nhiếp Minh Quyết đánh ra một chưởng, thanh kiếm trong tay Mạnh Dao bị y vỗ trúng gãy thành mấy đoạn. Mạnh Dao cũng bị một chưởng này đánh ngã, thân thể Nhiếp Minh Quyết lại đột nhiên bị một lực hút dị thường kéo sang hướng khác … Cả người nhanh chóng kéo ra một vết máu dài ba trượng trên nền đá cẩm thạch đen, vẫn còn đang bị kéo đi tiếp.
Nhiếp Minh Quyết đưa tay chụp lấy một môn sinh Ôn gia đang quỳ dưới đất …. Ôn Nhược Hàn thế nhưng trực tiếp từ xa đánh một chưởng lên đầu môn sinh này vỡ nát …. Tay mới vừa cầm được chuôi đao Bá Hạ, mười mấy tên tu sĩ Ôn gia tiến đến bao vây y đều bị chém ngang thành hai khúc! …. Phía sau đột nhiên có thêm một bóng người …. Lần này thì bị người ta đánh một quyền vào ngực, cả người đều lún xuống nền đá ngọc thạch mấy phần!
Nguỵ Vô Tiện cùng với năm giác quan của y tương thông, một bên bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, một bên thì trong lòng thất kinh.
Thực lực của Ôn Nhược Hàn, quả thật là có tính áp đảo đáng sợ! Nguỵ Vô Tiện chưa cùng Nhiếp Minh Quyết giao thủ chính diện, không biết hai người bọn họ thắng thua thế nào, nhưng theo những gì hắn quan sát, trong số những người hắn từng gặp, Nhiếp Minh Quyết có thể xếp thứ ba. Nhưng mặc dù như vậy, trước mặt Ôn Nhược Hàn, vẫn không hề có sức kháng cự! Hơn nữa, cho dù giờ phút này đổi thành bản thân hắn, hắn cũng không dám nói, chính mình bị đánh dưới tay Ôn Nhược Hàn, có thể còn kém Nhiếp Minh Quyết một chút …..]
Nhiếp Hoài Tang bị tức giận dữ dội, trong ánh mắt như có tơ máu, trên mặt lộ vẻ hung ác nhìn chằm chằm Kim Quang Dao, tựa như giây tiếp theo là có thể bị chọc giận mà nhào tới cắn mạnh một cái như con sói hoang dã!
Những người khác đều kinh ngạc vì bao cỏ nổi tiếng này của Nhiếp gia thế mà còn có thể có một mặt hung ác như vậy, mà Kim Quang Dao đang ở vị trí con mồi dưới ánh mắt đó sớm đã toàn thân ớn lạnh, lưng đổ mồ hôi …
Không biết có phải vì quan hệ huyết thống tự động mang bộ lọc hay không, Nhiếp Minh Quyết tuy rằng cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng dưới mắt y thì bất quá cũng chỉ là một con thỏ bị chọc cho nóng nảy đỏ mắt nhe răng mà thôi, theo bản năng lại đánh ra một cái, hừm, tiểu đệ lại trong bộ dạng nhát gan muốn khóc mà không dám khóc, vẫn ngốc như vậy!
Nhiếp Hoài Tang nước mắt lưng tròng lại một lần nữa che cái ót lại, hai mắt đều biểu thị sự lên án: Đại ca, ngươi mau nhìn đi, cái tên gia hoả làm nhục cha ta rồi đá ngươi ở bên kia kìa, bàn tay này của ngươi quơ sai hướng rồi á (#’O′)
Nhiếp Minh Quyết cũng không để ý đến hắn, xoay người hướng về Nguỵ Vô Tiện hỏi: “Nghe ý này, chẳng lẽ ngươi còn từng nghĩ muốn chiến đấu chính diện với Ôn Nhược Hàn bằng sức lực của bản thân à?”
Nguỵ Vô Tiện nhìn Nhiếp Hoài Tang cười chế giễu, sẵn miệng nói: “Phải nha, sao vậy?”
Nhiếp Minh Quyết lại nói: “Chỉ bằng chút kỹ xảo này của ngươi?”
Nguỵ Vô Tiện cũng không tức giận, đùa nghịch bàn tay Lam Vong Cơ nói: “Lam Trạm ngươi còn nhớ không? Có một đoạn thời gian, rõ ràng tử thi của tu sĩ Ôn cẩu chất thành núi, ta vẫn cố tình đi đào mồ quật mả ở khắp nơi, hai ta còn thiếu chút nữa đánh nhau vì chuyện này đó”.
Lam Vong Cơ nói: “Nhớ rõ, chính là vì đánh bại Ôn Nhược Hàn sao?”
Lam Khải Nhân cả giận nói: “Ôn Nhược Hàn thần công đại thành, Xích Phong Tôn chỉ đánh được một chiêu dưới tay hắn, không hề có sức phản kháng, mấy con tẩu thi phàm tục có thể làm gì được hắn? Ngươi đây là đang tìm chết sao?”
Nguỵ Vô Tiện thế mà gật gật đầu, nói: “Khi ta luyện ra Âm Hổ phù và nhận ra sức mạnh của nó, thì bắt đầu chuẩn bị cho cửa ải khó khăn nhất của Xạ Nhật Chi Chinh – đối chiến với Ôn Nhược Hàn, vì hắn mà ta tự mình lên kế hoạch cho vở kịch hay ‘vạn thi cùng gào, vạn quỷ cùng khóc’, lại còn đều là những người chết oan do bị Ôn thị hãm hại nha, mặc dù không đánh chết được hắn, chỉ cần làm thêm vài thủ thuật trên các thi quỷ này, không vây chết hắn cũng có thể độc chết hắn, kéo hắn chết đi, bỏ mạng cùng với hung thi lệ quỷ, không phải là cách chết cực kỳ thích hợp dành cho hắn sao? Đáng tiếc chính là, không có cơ hội này á, haizz!”
Lam Vong Cơ lại nói: “Vậy còn ngươi? Một lần khống chế nhiều tẩu thi lệ quỷ như vậy, ngươi thật sự không bị ảnh hưởng sao?”
Nguỵ Vô Tiện cười cười không nói gì nữa, khi đó chính tay đâm chết kẻ thù, nợ máu đã đòi, còn hắn lập được công lớn cho Giang gia, may một chút thì chết gọn gàng để lại một giai thoại, xui một chút thì chỉ sợ sẽ bị oán khí xâm nhiễm thành hoạt thi! Bất quá, cuối cùng không xảy ra, nên có cái gì để nói đâu?