Nhất thời nơi đây lan tràn một bầu không khí xấu hổ ….
Loại khuyết điểm nhỏ này trên người Liễm Phương Tôn khiến người ta không thể nào ghét bỏ được, thậm chí còn cảm thấy là một khuyết điểm nhỏ gì đó đáng yêu ….
Nhiếp Hoài Tang trộm liếc xéo sang Nguỵ Vô Tiện đối diện, núp sau cây quạt khoa tay múa chân với hắn một hồi, ý bảo: Tam ca đúng thật còn lùn hơn ta, nhưng bình thường đội mũ nên cũng không chú ý lắm ha ha ~
Nguỵ Vô Tiện rõ ràng khoé mắt đuôi mày đều nhiều hơn mọi khi ba phần ý cười, vẫn đang nỗ lực nghiêm sắc mặt, đáp trả cho Nhiếp Hoài Tang một ánh mắt ‘Ngươi cũng cao bao nhiêu đâu’, lại ra hiệu về hướng Kim Quang Dao nhắc nhở: Nhìn sắc mặt đương sự Liễm Phương Tôn kìa, ngươi cứ cười như thế không tốt lắm nha.
Nhiếp Minh Quyết: Bởi ta nói Tam đệ tại sao kiên quyết tin tưởng rằng ta coi thường hắn, chẳng lẽ là bởi vì ta cứ nhìn xuống hắn khi hai chúng ta nói chuyện hay sao?
Liễm Phương Tôn. Đương sự. Kim Quang Dao: ……
Tiết Dương rung đùi: Đáng đời, tên quỷ lùn!
Tay phải Lam Hi Thần nắm thành quyền, để lên miệng ho nhẹ một tiếng, nói: “Làm phiền Giang cô nương mệt mỏi rồi, tiếp theo đến phiên ta đọc đi”. Ừm, vẫn là phần tiếp theo quan trọng. Mới rồi á? Chuyện gì cũng chưa xảy ra mà!
[….. Lam Tư Truy lo lắng sốt ruột nói: “Mạc công tử, bọn họ có sao không?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Hiện giờ vẫn chưa sao, đợi đến khi máu chảy khắp toàn thân chảy đến tim thì hết cứu”.
….. Đám đệ tử thế gia bị trúng độc đồng loạt hít hà một hơi ….. Nguỵ Vô Tiện nói: “Muốn trị thì nghe cho rõ, từ giờ trở đi, tất cả đều phải ngoan ngoãn nghe lời ta, ai cũng phải nghe”.
Đám thiếu niên này ….. vô tình đã bị hắn dắt mũi đi rồi, cùng đồng thanh đáp: “Được!”
….. Lam Cảnh Nghi nói: “Ta có thể đi mà, tại sao phải khiêng?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ca ca à, nếu ngươi tung tăng nhảy nhót, máu sẽ chảy rất nhanh, tốc độ chảy vào tim cũng rất cao. Cho nên, nhất định phải ít vận động, tốt nhất là không nhúc nhích”.
….. Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: “Ngoại trừ nhà ở, còn có thứ gì có cửa không hả? …. Nhưng ở bên ngoài đã như vậy, bên trong có tệ thì cũng tệ đến thế nào. Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, phải giải độc đó”.
….. Kim Lăng nói: “Ngươi còn muốn tìm nhà có người?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng. Gõ cửa cho đàng hoàng, vừa rồi ngươi gõ mạnh quá, rất không lễ phép”.
Kim Lăng tức đến nỗi suýt nữa đá một cước sập luôn cánh cửa, cuối cùng vẫn là … hung hăng giậm giậm chân trên mặt đất.
….. Lam Tư Truy lại vẫn luôn bình tĩnh hoà nhã, gõ đến cửa hàng thứ mười ba, lặp lại câu nói đã nói đi nói lại nhiều lần kia: “Xin hỏi có người ở đây không?”
Bỗng nhiên, cánh cửa khẽ rung rinh. Một khe hở nhỏ xíu được mở ra.
…… Nguỵ Vô Tiện làm như không hề cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, vẻ mặt như bình thường nói: “Nhưng không còn cửa hàng nào khác có người ở, chủ tiệm thực sự không thể tạo điều kiện sao? Có thù lao hậu hĩnh”.
Kim Lăng nhịn không được nói: “Ngươi lấy đâu ra thù lao hậu hĩnh. Nói trước nha, ta sẽ không cho ngươi mượn đâu á”.
Nguỵ Vô Tiện quơ quơ một túi tiền nhỏ tinh xảo ở trước mặt cậu, nói: “Ngươi xem, đây là cái gì”. Lam Cảnh Nghi kinh hãi: “Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi! Đây là của Hàm Quang Quân!”
Đang cãi nhau, khe cửa hơi mở ra một chút … xem ra là bằng lòng cho bọn họ đi vào.
Kim Lăng cực kỳ kinh ngạc, thấp giọng nói: “Bà ta thế mà thật sự để cho người khác vào?”
Nguỵ Vô Tiện cũng thấp giọng nói: “Đó là đương nhiên, ta chèn một chân chặn cửa rồi mà, bà ta tưởng đóng cửa không được. Nếu vẫn không cho ta vào thì ta sẽ trực tiếp đạp cửa”.
Bà lão đó ánh mắt lạnh lẽo đứng một bên, đợi bọn họ vào cửa, lập tức đóng cửa lại. Trong phòng nhất thời lại là một mảnh tối đen …… Lam Tư Truy …… tung ra một tấm hoả phù, đốt cháy, rồi mới đưa nó sát lại bấc đèn, trong lúc vô tình ngước mắt đảo qua, ngay lập tức một cơn ớn lạnh từ chân vọt tới đỉnh đầu, da đầu ầm một cái tê rần.
Trong gian nhà chính của cửa hàng, um tùm, chen chúc, nhét đầy cả một phòng toàn người, người nào cũng mở to hai mắt, đang nhìn chằm chằm bọn họ không chớp!]
Chương này vừa vặn đọc xong đến khúc này, tuy rằng đám tiểu bối trong sách bị doạ không nhẹ, nhưng người ngồi nghe đọc sách ở đây thật ra không có cảm giác gì mấy. Thứ nhất có Di Lăng Lão Tổ ở đó, việc trúng phấn độc của tẩu thi mức độ này xem như không đáng lo. Thứ hai Hàm Quang Quân cũng ở đó, với tu vi mười mấy năm sau của Hàm Quang Quân thì mấy ai có thể là đối thủ.
Mặc dù Kim Lăng cũng là một trong những tiểu bối mắc kẹt trong tình huống nguy hiểm, nhưng Giang Yếm Ly cũng không lo lắng nhiều đối với sự an nguy của con trai, cười trêu chọc nói với Nguỵ Vô Tiện: “A Tiện, ngươi còn phải dẫn đám tiểu bối đi khắp nơi tìm thuốc giải mà, tại sao lại vào nhà ma chứ, chẳng lẽ bản lĩnh sau này bị thụt lùi sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhà ma mới tốt á, đại quỷ tiểu quỷ không phải đều giúp đỡ ta hay sao, sư tỷ yên tâm, Kim Lăng với những đứa nhóc kia đều được bọc kỹ lên người của ta rồi”. Đang nói thoáng nhìn thấy Kim Tử Hiên ngồi phía sau Giang Yếm Ly thế mà lại trợn to mắt, nói tiếp: “Bất quá, Kim Khổng tước, cháu trai ngoan Kim Lăng của ta chỗ nào cũng tốt, nhưng đáng tiếc là cái tính tình thối không khác gì ngươi”. Nói xong còn làm ra vẻ xui xẻo mà lắc đầu.
Kim Tử Hiên giận quá hoá cười, nói: “Con trai ta đương nhiên giống ta, ta rất tốt, bằng không cũng sẽ không trở thành trượng phu của sư tỷ ngươi, thành phụ thân của Kim Lăng nha! Về phần tính tình thối gì đó, ngươi còn không nhớ Kim Lăng là do ai nuôi dạy lớn lên hả?”
Giang – cữu cữu thật của Kim Lăng – Trừng vô cớ bị úp nồi: …..
Hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên bị Nguỵ Vô Tiện dẫn dắt đi lạc đề, ngẫm nghĩ lại những miêu tả về Kim Lăng, so với Lam Tư Truy ôn tồn lễ độ ngoan ngoãn hiểu chuyện không biết đang ở đâu, thì cách cư xử của Kim Lăng đúng thật là kém hơn một chút! Giang Trừng nghiến răng nói: “Ai nuôi lớn nó? Không phải là Liễm Phương Tôn của Lan Lăng Kim thị các ngươi sao?” Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận y dạy dỗ kém hơn Lam gia!!
Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao của Lan Lăng Kim thị nhận cái nồi: ….. Ta trêu ghẹo hay là chọc tức các ngươi hả? Thôi bỏ đi, các ngươi vui là được.
Giang Yếm Ly: Tính tình con trai ta xấu đến nỗi khiến các ngươi ghét bỏ vậy sao?
Lam Khải Nhân: Tuy rằng biểu hiện của tiểu bối Cảnh Nghi hơi cẩu thả, không phải còn có Lam Tư Truy, đứa cháu trai lớn thứ hai đó sao. Đây rốt cuộc là tiểu bối nào của Lam gia ta nhỉ? Thôi kệ đi, miễn là người Lam gia ta là được rồi!
Cháu lớn Lam Hi Thần nhìn thúc phụ khẽ vuốt ve mớ tóc ngố trên trán tiểu Cảnh Nghi, trên mặt lại mang vẻ xúc động không thôi kiểu ‘Lam gia có người kế tục’, cạn lời một trận, đọc tiếp.
[….. Nguỵ Vô Tiện ….. nói: “Những thứ này đều do lão nhân gia ngài làm sao? Tay nghề tốt quá”.
Mọi người lúc này mới nhận ra, đứng đầy trong gian phòng này, không phải người thật, mà là một đám người giấy.
Diện mạo, thân thể của những người giấy này có kích thước như người thật, làm rất khéo léo, có nam có nữ, còn có trẻ em ….. Thanh kiếm của Kim Lăng vốn đã rời vỏ được ba phần, thấy chỉ là một cửa hàng bán đồ mai táng, âm thầm khẽ thở ra, thu kiếm vào vỏ.
….. Nguỵ Vô Tiện thấy bọn chúng thả lỏng rồi, lại hỏi bà lão kia: “Xin hỏi có thể cho mượn phòng bếp dùng một chút không?”
Bà lão …… nói: “Phòng bếp ở phía sau, tự mình dùng”. Nói xong, bà liền đi vào một gian phòng khác trốn giống như trốn ôn thần. Tiếng đóng cửa của bà nghe cực lớn, mọi người nghe thấy mà rung cả lên. Kim Lăng nói: “Mụ yêu quái già này chắc chắc có bất thường! Ngươi ….” Nguỵ Vô Tiện nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Ta cần người giúp, ai tới giúp ta?”
Lam Tư Truy vội nói: “Để ta” …. Lam Tư Truy đi theo Nguỵ Vô Tiện đến phòng bếp ở phía sau, vừa đi vào, một mùi hôi mốc ập vào mặt …. Kim Lăng cũng đi theo tới đây, vừa vào cửa đã nhảy ngay ra ngoài, liều mạng quạt gió nói: “Cái mùi quỷ gì vậy!!! Ngươi không nghĩ cách giải độc, đến đây làm gì!”
…… Nguỵ Vô Tiện nói: “Kim đại tiểu thư, ngươi có giúp hay không đây? Giúp thì đi vào cùng làm, không thì quay về chỗ ngồi, kêu người khác lại đây”. Kim Lăng giận tím mặt: “Ai là Kim đại tiểu thư, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!” Cậu bóp mũi một hồi, vì ở lại mà xoắn xuýt một hồi, cuối cùng hừ nói: “Ta ngược lại muốn xem, ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì”. ….. Kim Lăng nói: “Các ngươi đang làm gì?”
Lam Tư Truy cần cù chăm chỉ vừa lau vừa nói: “Như ngươi nhìn thấy, lau rửa kệ bếp”.
Kim Lăng nói: “Lau rửa kệ bếp làm gì, cũng đâu phải sẽ nấu ăn”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai nói không phải? Chính là sẽ nấu đồ ăn á. Ngươi đến quét bụi, làm sạch tất cả những mạng nhện trên đó đi”.
Hắn nói một cách đúng lý hợp tình như vậy, lời lẽ đương nhiên như thế, cho nên Kim Lăng ngơ ngác bị nhét một cây quét bụi vào tay, mơ màng hồ đồ bắt đầu làm theo …… Kim Lăng nói: “Nấu cháo?”
Nguỵ Vô Tiện: “Ừ”. Kim Lăng vứt giẻ lau đi. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi xem ngươi kìa, làm mới một chút đã phát hoả. Nhìn Tư Truy người ta, bỏ sức ra làm nhiều nhất, mà chẳng nói cái gì. Cháo thì có gì không tốt”.
Kim Lăng nói: “Cháo có gì tốt, canh suông quả thuỷ! Không đúng … ta phát hoả là bởi vì cháo không tốt hay sao?!”
….. Lam Tư Truy nói: “Mạc công tử, có phải là, cháo có thể giải thi độc hay không?”
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Phải, bất quá có thể giải thi độc không phải là cháo, mà là gạo nếp. Một phương pháp thô sơ. Dùng gạo nếp đắp lên miệng vết thương bị cắn cũng vậy …. chắc chắn có tác dụng, hiệu quả thấy ngay. Nhưng bọn chúng không phải bị cào cắn, mà là hít phải phấn thi độc, cho nên chỉ có thể nấu chén cháo gạo nếp để ăn vào”.
Lam Tư Truy bừng tỉnh nói: “Hèn chi ngài nhất định phải vào nhà, còn muốn vào căn nhà có người. Nơi có người ở thì mới có thể có bếp, có bếp thì mới có thể có gạo nếp”.]
Lam Khải Nhân vuốt chòm râu gật gù, chủ dộng bỏ qua mặt dày vô sỉ của người nào đó, sau đó mới nhận ra người này có thể gánh nổi lời khen ‘tài năng đa dạng’. Vừa vào cửa trong nháy mắt đã phát hiện người giấy khác thường, trấn an tiểu bối, còn có gạo nếp giải thi độc. Xác thực là một cách làm rất cổ xưa rất thô sơ, ông vẫn là thời trẻ đi ra ngoài săn đêm từng gặp được người dân dùng cách này mới biết được, không ngờ tên tiểu tử Nguỵ Vô Tiện này cũng biết.
Hiểu Tinh Trần cười nói: “Lại học được rồi, sư điệt quả thực là kiến thức uyên bác”.
Tống Lam bên cạnh cũng gật đầu tỏ ý khẳng định, không có đủ từng trải và trí nhớ siêu phàm, làm thế nào có thể biết được mấy phương pháp dân gian cổ truyền này chứ.
Cho nên Tiện Tiện, trí nhớ của ngươi rốt cuộc là chuyện thế nào vậy (○o○) ?
Di Lăng Lão Tổ có bí ẩn về trí nhớ vô cùng thản nhiên đón nhận lời khen, “Đó là đương nhiên ~”
Nhìn dáng vẻ đắc ý nho nhỏ kia, Lam Vong Cơ nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên đầu – chó – con ở trong lòng. Không biết suy nghĩ của Nhị ca ca nhà hắn, Nguỵ Vô Tiện còn vẻ mặt rạng ngời chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay ~~
Cái bộ dạng làm nũng hoàn toàn vô thức này khiến Giang Trừng nhìn thấy mà rùng mình một trận, bất quá so sánh lên, điều y chú ý hơn chính là, “Nguỵ Vô Tiện, ngươi thế mà còn dám đi vào bếp? Đã quên trước kia ngươi nấu cháy thủng đáy nồi rồi hả? Còn có khẩu vị độc hại chết người kia của ngươi! Ai cho ngươi dũng khí đi vào bếp vậy?!”
Lam Vong Cơ: “…..” Hoá ra Nguỵ Anh còn có bản lĩnh như vậy.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta đi vào bếp thì làm sao? Ta chắc chắn có thể nấu ra một chén cháo gạo nếp giải độc cho tụi nhỏ!”
Giang Yếm Ly rõ ràng trí nhớ rất tốt, cũng nhớ tới ‘Cuộc phiêu lưu vào nhà bếp của Tiện Tiện’ đã từng xảy ra, lập tức lộ lúm đồng tiền cười tươi như hoa, khiến mọi người rất tò mò đối với chuyện xấu hổ vào bếp của Lão Tổ.
Tiết Dương: Nấu cháy thủng đáy nồi? Ha hả, hình tượng của Lão Tổ này đã sụp đổ đến không thể sụp đổ hơn rồi.
Làm một sư tỷ tốt, Giang Yếm Ly hơi mỉm cười cũng không nói thêm gì, có chút giữ gìn lại chút mặt mũi cho sư đệ. Chọc cho Kim Tử Hiên ghen tuông quá mức, tức phụ đối xử với tiểu cữu tốt quá làm xao bây giờ?!