Khi Lam Vong Cơ cảm thấy lần say rượu này đã có thể sang trang, nhưng dưới sự hào hứng xem kịch vui của đạo lữ nhà mình, cùng với tiếng đọc sách to rõ của Giang Trừng, thì sâu sắc cảm nhận được, chuyện này vẫn chưa xong!
[….. Hắn mang Lam Vong Cơ trở về khách điếm. Vào phòng, trước hết ấn y xuống giường, cởi đôi giày mang ngược của y ra. Suy xét đến hiện giờ y chắc là không thể tự mình lau mặt, liền cởi mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, lấy một thau nước ấm và một chiếc khăn đi vào, vắt ráo xếp thành hình vuông, nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Trong quá trình này, Lam Vong Cơ không có bất kỳ sự phản kháng nào, ngoan ngoãn để mặc cho hắn xoa tròn nắn dẹp. Ngoại trừ lúc khăn lau đến gần chỗ mắt thì nheo mắt lại, còn thì cứ nhìn chằm chằm vào hắn, mi mắt không hề chớp. Trong bụng Nguỵ Vô Tiện nảy ra đủ loại ý đồ xấu xa, thấy ánh mắt y trong suốt, nhịn không được gãi cằm Lam Vong Cơ một cái, cười nói: “Nhìn ta làm gì? Đẹp không?”
Vừa vặn lau xong, không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Nguỵ Vô Tiện vứt khăn vào lại thau nước, nói: “Rửa mặt xong rồi, ngươi có muốn uống một miếng nước trước không?”
Phía sau không có động tĩnh gì, hắn quay đầu lại, Lam Vong Cơ ôm thau nước, đã vùi mặt vào trong đó.
Nguỵ Vô Tiện hết hồn hết vía, vội giựt thau nước về để xích qua một bên: “Không phải kêu ngươi uống nước này!”
Lam Vong Cơ vẻ mặt thản nhiên ngẩng đầu lên, những giọt nước trong veo nhỏ tích táp từ hàm dưới xuống, làm ướt vạt áo trước. Nguỵ Vô Tiện nhìn y, trong lòng vô cùng cảm khái, một lời khó nói hết: “….. Đây là y đã uống hay chưa uống vậy? Tốt nhất sau khi tỉnh rượu Lam Trạm không nhớ gì hết, nếu không đời này xem như không có mặt mũi gặp ai”.]
Lam Vong Cơ – người bị đạo lữ nhà mình xác định là ‘đời này xem như không có mặt mũi gặp ai‘: ……
Nếu không phải e ngại nơi này còn có rất nhiều người, không phải ở riêng với nhau, thì Lam Hi Thần rất muốn tự mình động thủ một lần, xác nhận xem đệ đệ của mình uống say có thật sự … ngoan ngoãn đáng yêu như vậy không? Hay chỉ có trước mặt Nguỵ công tử … mới thẳng thắn thành khẩn nghe lời như vậy? Thật sự vô cùng muốn biết a (* ̄︶ ̄)
Trạch Vu Quân, đệ đệ ruột thịt Hàm Quang Quân của ngươi đang khinh bỉ ngươi đó nha ~
Nguỵ Vô Tiện bị chọc cho cười muốn tắt thở, Lam Vong Cơ ở sau lưng phải vừa vỗ lưng vừa thuận khí mãi mới thở đều lại được, sau đó nhìn hai mắt Lam Vong Cơ với vẻ tha thiết quan tâm, rốt cuộc lương tâm nhận ra là hắn đang cười Lam Nhị ca ca nhà hắn, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi mũi, nói: “Lam Trạm, thật ra … như vậy … cũng rất tốt đúng không, như vậy mới giống con người … Ặc, không phải ta nói ngươi không giống ….”
Lam Vong Cơ lắc đầu với hắn, duỗi tay lau nước mắt ứa ra khi cười ở khoé mắt hắn, nói: “Không sao, muốn cười cứ cười đi”. Có thể nhìn được dáng vẻ cười to thoải mái của ngươi, say rượu cũng cam lòng.
Làm như thần giao cách cảm hiểu được ý tứ của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện không keo kiệt chút nào đáp trả về bằng một nụ cười rạng rỡ.
Mọi người vẫn đang cố gắng nhịn cười: Hàm Quang Quân, hình tượng quy phạm đoan chính không chút cẩu thả của ngươi đã sụp đổ rồi nha, theo đủ mọi loại ý nghĩa!
[….. Nguỵ Vô Tiện: “Ta hỏi cái gì ngươi đáp cái đó?” Lam Vong Cơ: “Ừm”
….. Nguỵ Vô Tiện: “Có từng thích người nào không?” Lam Vong Cơ: “Có”
Các câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện đều đúng mực dừng lại, không phải thật sự nhân cơ hội để lừa biết chuyện riêng tư của Lam Vong Cơ, chỉ là xác nhận có phải đúng thật là y hỏi gì đáp nấy hay không. Hắn tiếp tục hỏi: “Giang Trừng thế nào?” Nhíu mày: “Hừ”.
Nguỵ Vô Tiện: “Ôn Ninh thế nào”. Lãnh đạm: “Hừm” Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm chỉ chỉ vào mình: “Đây thì thế nào?” Lam Vong Cơ: “Của ta”. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ một, vô cùng rõ ràng nói: “Của ta”.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hiểu ra. Hắn tháo Tị Trần xuống, thầm nghĩ: “Vừa rồi ta chỉ vào mình, Lam Trạm chắc là hiểu chữ “Đây” mà ta nói thành ra Tị Trần mà ta đeo trên lưng nhỉ”.
Lam Vong Cơ nói: “Ước muốn”…… Đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển một cái, dùng sức rặn ra từng chữ nói lại lần nữa: “…. Ước muốn”. Nguỵ Vô Tiện ….. biết rõ lời này không phải nói với mình, nhưng vẫn bị hai chữ này gõ đến mức cánh tay mềm nhũn, chân cẳng mềm nhũn ra …. Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở mặt, nhấc tay đẩy một cái, đẩy Nguỵ Vô Tiện ngã ra giường …. Nguỵ Vô Tiện …. Nơi quen thuộc nào đó ở thắt lưng bị vỗ một cái, hắn lại cảm thấy … cả người bủn rủn, không thể động đậy. Lam Vong Cơ thu tay lại, nằm xuống bên cạnh hắn … nói: “Giờ hợi rồi. Nghỉ ngơi”.
….. Bàn tay Lam Vong Cơ tiến lại, mò mẫm trong chăn một hồi, chậm rì rì bắt đầu cởi đai lưng của hắn. Nguỵ Vô Tiện quát: “Thôi đi! Được rồi! Không phải cởi cái này!!! Ừ !!! Được rồi! Ta nằm, ta ngủ!!!” …. Sau một hồi trầm mặc, Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Cuối cùng ta đã biết vì sao nhà các ngươi cấm rượu rồi. Một chén đã gục, tửu phẩm còn kém nữa. Nếu người Lam gia nào uống say cũng giống như ngươi, thì nên cấm. Ai uống đánh người đó”.
….. Dường như từ sau khi trở về, mỗi lần hắn muốn trêu chọc Lam Vong Cơ giống trước kia thì rốt cuộc đều trở thành tự làm tự chịu. Không phải chứ?! Là sai sót ở chỗ nào?!]
Nguỵ Vô Tiện: Không thể tưởng tượng nổi, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lam gia lại đáng sợ đến mức này, ngay cả say rượu cũng không đè nổi bản năng luôn!
Lam Khải Nhân: Cảm tạ mấy ngàn điều gia quy của Lam gia, cuối cùng mặt mũi của Lam gia đã được bảo vệ!
Thúc phụ đại nhân, loại việc này không tồn tại ~
Giang Trừng bị hừ lạnh: Có bản lĩnh gặm cải trắng của Giang gia ta, còn dám trào phúng gia chủ Giang gia ta đây, Lam nhị ngươi có bao nhiêu mặt mũi hả? Còn nữa tại sao ta lại ở đây đọc mấy chuyện tán tỉnh lừa người không biết xấu hổ của hai người này cơ chứ? Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào? Hoài nghi nhân sinh.jpg
Ôn Ninh cũng bị tỏ thái độ chế giễu: Công tử, ta quá oan uổng???
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nè Lam Trạm, dường như ngươi uống say chỉ chọn nghe lời mình muốn nghe phải không?”
Kim Tử Hiên nhịn không được nói: “Con người Hàm Quang Quân ngay cả uống say cũng rất rõ ràng minh bạch chỉ chọn nghe điều mình muốn nghe mà thôi, tên gia hoả ngươi đã nói trắng ra như vậy mà cũng không hiểu, là ra ngoài không mang theo não hả?”
Nhiếp Hoài Tang cũng nói: “Nguỵ huynh ở một mặt nào đó thật là vô tâm vô tư, qua loa đại khái quá rồi”.
Tiết Dương xem náo nhiệt: “Bởi vì tâm tư đều dùng hết lên người hung thi sao?”
Kim Quang Dao nói: “Thành Mỹ ngược lại suy nghĩ giỏi đó, còn có thể nghe ra Hàm Quang Quân ghen”.
Tiết Dương giật mình: “Hoá ra vị Hàm Quang Quân kia là đang ghen hả? Bởi vì họ Giang và họ Ôn?”
Kim Quang Dao: “…..” Chẳng lẽ ngươi nói ‘tâm tư dùng hết lên người hung thi‘ không phải là chỉ hung thi Ôn Ninh sao?
Lam Hi Thần & Nhiếp Minh Quyết: “…..” Không phải đơn thuần là nhìn không vừa mắt à, còn có ý nghĩa này?
Giang Yếm Ly che miệng cười nói: “A Tiện không hiểu ra ý này có thể là vì quan hệ cùng là nam tử chăng, lúc trước trêu ghẹo cô nương ở Vân Mộng, chưa bao giờ a Tiện hiểu sai ý, vuột khỏi tầm tay đâu”.
Lam Vong Cơ đưa tay ôm lấy đầu Nguỵ Vô Tiện, chậm rãi xoay về phía mình, sau đó lại một lần nữa nhìn chằm chằm, thật sự – trần trụi bày ra sự ghen tuông quá đáng của mình!
Nguỵ Vô Tiện: “….” Sư tỷ, cầu buông tha ~~~
Hiểu Tinh Trần: “Phụt ha ha ha ~”
Tống Lam đỡ trán: Ngươi cười đủ chưa?
[….. Lần này, Nguỵ Vô Tiện cả đêm không nhắm mắt được, mở to mắt, chống chọi đến trước giờ mẹo hôm sau, cảm thấy cơn bủn rủn tê rần toàn thân kia biến mất, tay chân có thể cử động, liền bình tĩnh, ở trong chăn cởi áo của hắn, ném xuống dưới giường …. Lam Vong Cơ làm như cảm nhận được sự mát lạnh, khẽ nhúc nhích, nhíu mày lại, từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt, y đã lăn từ trên giường lăn xuống, thật sự không thể trách Hàm Quang Quân ưu nhã lại chấn kinh quá độ, trở nên không ưu nhã một chút nào. Nam nhân nào sau khi say rượu tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, thấy một nam nhân khác khác thân thể trần trụi nằm bên cạnh, áo của mình thì bị lột ra một nửa, hai người còn da thịt kề sát chen nhau trên một cái giường, đắp chung một cái chăn, thì cũng sẽ không rảnh mà ưu nhã nữa.
Nguỵ Vô Tiện dùng chăn che hờ hững vùng ngực loã lồ, chỉ lộ ra bờ vai trần trụi bóng loáng. Lam Vong Cơ: “Ngươi …”
Nguỵ Vô Tiện mang theo giọng mũi ậm ờ nói: “Hử?” Lam Vong Cơ nói: “Tối hôm qua, ta ….” Nguỵ Vô Tiện nháy mắt trái với y một cái, một tay chống cằm, cười đến quỷ dị: “Tối hôm qua ngươi rất phóng túng nha, Hàm Quang Quân”.
“…..” Nguỵ Vô Tiện nói: “Chuyện tối hôm qua, ngươi không nhớ chút gì hết hay sao?”
Nhìn dáng vẻ thật sự là không nhớ rõ, cả gương mặt Lam Vong Cơ trắng bệch rồi.]
Nguỵ Vô Tiện sau khi sờ sờ cằm hơi suy nghĩ một phen thì lăn ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, giả vờ thành tư thế yếu ớt bị người ta đẩy ra đất, còn làm thành dáng vẻ lau nước mắt, kèm theo tiếng khóc nói: “Nhị ca ca, ta thật sự lớn lên đáng sợ như vậy sao?”
Lam Vong Cơ: “…..” Như bây giờ là có chút không đẹp.
Những người khác: “…..” Nói tới là tới, nói ngốc là ngốc, ngươi thật sự có năng lực nha!
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục giả khóc: “Lại còn sáng sớm đã xuống giường trở mặt không nhận người, nhất dạ phu thê bách nhật ân (một đêm vợ chồng ngàn ngày ơn nghĩa) đó Nhị ca ca!”
Lam Vong Cơ: “…..” Quá giả tạo, hơn nữa ‘ta’ chỉ là bị doạ thôi, không có không nhận người!
Những người khác: “…..” Diễn quá là không có tâm, đừng tưởng rằng không nghe ra ngươi cmn đang cười!
Hiểu Tinh Trần: “Sư điệt ngươi thật là ha ha ha ~~”
Tống Lam: “…..” Tuy nói tên ngốc này đúng là có hơi buồn cười, nhưng lần này ngươi sẽ cười bao lâu?
Lam Khải Nhân: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!”
Lam Vong Cơ: “Phụt!”
Hàm Quang Quân đừng nghĩ rằng ngươi dùng tay áo che mặt rồi sau đó vẻ mặt trở lại bình thường là chúng ta không biết vừa rồi ngươi cũng vừa mới cười nha, quả thực cả đời mặt đơ, vạn năm băng sơn thế mà thật sự biết cười đó trời!
Về phần Nguỵ thích diễn nào đó đấm ngực dậm chân vì bỏ lỡ cảnh tượng kỳ diệu băng tuyết tan chảy trọng đại này, ai quan tâm hắn đâu!