[Tiết Dương tuổi rất trẻ, lại cực kỳ thông minh …… Lan Lăng Kim thị phát hiện, gã thế mà có thể dựa vào nửa mảnh hổ phù còn sót lại, đại khái chắp vá ra được nửa bên kia. Mặc dù khối hổ phù được khôi phục lại không thể sử dụng lâu dài, uy lực cũng không bằng cái gốc, nhưng đã có thể tạo ra hậu quả vô cùng đáng sợ.
Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ: “Lan Lăng Kim thị còn muốn giữ lại Tiết Dương để tiếp tục phục hồi Âm Hổ phù như cũ cho bọn họ, tất nhiên phải che chở gã”. ….. Lan Lăng Kim thị tuy một lòng bao che Tiết Dương, nhưng Hiểu Tinh Trần lại mềm cứng không ăn. Hai bên căng thẳng không dứt, rốt cuộc kinh động đến Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết không tham dự Hội Thanh Đàm lần này, khiến y từ nơi khác bay tới Kim Lân Đài, nhanh chóng xuất hiện. …. Nhiếp Minh Quyết tính tình hung dữ rút đao định chém chết Tiết Dương ngay tại chỗ, nghĩa đệ của y là Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao tiến đến hoà giải cũng bị y quát lên ra lệnh cút ngay, mắng đến vuốt mặt không kịp, trốn sau lưng Lam Hi Thần không dám lên tiếng. Cuối cùng, Lan Lăng Kim thị không còn cách nào, đành phải nhượng bộ.
Tiết Dương sau khi bị Hiểu Tinh Trần bắt lên Kim Lân Đài, vẫn luôn không tỏ ra sợ hãi. Nhiếp Minh Quyết kề đao lên cổ cũng cười hì hì. Bị áp giải đi tới trước, gã còn thân thiết nói với Hiểu Tinh Trần: “Đạo trưởng, ngươi cũng đừng quên ta nha. Chúng ta hãy chờ xem”. Nghe đến đó, Nguỵ Vô Tiện liền biết, câu “chờ xem” này, nhất định sẽ làm cho Hiểu Tinh Trần trả một cái giá vô cùng thảm khốc.
Lan Lăng Kim thị không hổ là thế gia da mặt dày nhất, tuy rằng trên Kim Lân Đài trước mặt bách gia hứa sẽ xử lý Tiết Dương, nhưng đợi Nhiếp Minh Quyết vừa rời đi khỏi, là nhanh chóng nhốt Tiết Dương vào địa lao, sửa phán quyết thành cầm tù, chung thân không phóng thích. Nhiếp Minh Quyết sau khi biết được việc này nổi giận, lại một lần nữa tạo áp lực, Lan Lăng Kim thị cù nhưa cù nhầy, nhưng không chịu giao người ra. Các gia tộc khác đều khoanh tay xem kịch vui, ai ngờ chẳng bao lâu, Nhiếp Minh Quyết đã tẩu hoả nhập ma bỏ mạng.]
Kim Tử Hiên – chàng công tử số một của thế gia da mặt dày nhất: Dưới tình huống này có vẻ thật sự không có cách nào phản bác, phải làm sao đây ヽ(?ω?′?)
Kim Quang Dao – chàng công tử số hai của thế gia da mặt dày nhất: ….. Đa tạ đã khen (〃^ω^)
Nguỵ Vô Tiện ‘vừa mới’ khen Lan Lăng Kim thị lại tiếp tục ‘khen’: “Tục ngữ nói rất đúng, không sợ lưu manh xấu, chỉ sợ đánh lưu manh không chết và bị nó hại ngược, Hiểu sư thúc còn có Xích Phong Tôn, các ngươi đều là những kẻ xúi quẩy coi trọng mặt mũi à”.
Lưu manh Tiết Dương: A ~
Lam Vong Cơ: Nguỵ Anh nói rất đúng!
Giang Trừng: …. Có câu tục ngữ này sao?
Lam Khải Nhân: Ngoại đạo lên ngôi, tiểu nhân lộng quyền, còn ra thể thống gì!
Lam Hi Thần: Cảm giác nằm không cũng trúng đạn (⊙_⊙)
Nhiếp Hoài Tang từ phía sau Lam Hi Thần khẽ lần mò, tới gần Kim Quang Dao rồi qua tới sau lưng đại ca hắn, sau đó chọc chọc vào lưng Nhiếp Minh Quyết: “Đại ca, căn cứ vào nội dung đọc được mà tính thử, ngươi … thời gian đó cũng chỉ trong vòng hai năm nữa, ảnh hưởng của đao linh phát tác đã nghiêm trọng như vậy chưa?”. Hơn nữa, thời điểm đại ca tẩu hoả nhập ma cũng không khỏi quá mức trùng hợp!
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, rất rõ ràng cũng cảm thấy được sự kỳ lạ, “Không có, hiện giờ có ảnh hưởng cũng chỉ là rất nhỏ”.
[….. Người khó đối phó nhất đã không còn nữa, Lan Lăng Kim thị càng thêm không kiêng nể gì, ra chủ ý càng sai lệch hơn. Kim Quang Thiện bắt đầu tìm mọi cách muốn mang Tiết Dương ra khỏi ngục, tiếp tục khôi phục Âm Hổ phù, đồng thời tìm tòi nghiên cứu những huyền bí trong đó.
Nhưng loại việc làm này dù sao cũng đáng hổ thẹn …… Vì thế, bọn họ dời ánh mắt lên trên người Thường Bình.
Vừa đe doạ vừa dụ dỗ, không ngừng quấy rầy, cuối cùng, Lan Lăng Kim thị thành công sai khiến được Thường Bình lật lọng, lật đổ hết thảy lời kêu oan trước đây, phát ra tuyên bố: Vụ án diệt môn Thường gia, không liên quan đến Tiết Dương.
Hiểu Tinh Trần nghe tin đến cửa dò hỏi, Thường Bình bất đắc dĩ nói với hắn: “Ngoại trừ như thế, ta còn có thể thế nào? Không tiếp tục nhịn xuống, những người còn lại của nhà chúng ta sẽ không có đường sống. Đa tạ đạo trưởng, nhưng … xin ngươi đừng giúp ta nữa. Hiện giờ ngươi lại giúp ta, thì chính là hại ta. Ta cũng không muốn Nhạc Dương Thường thị tuyệt hậu như vậy”.
Cứ thế, một bài hát thả hổ về núi đã hát xong.
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc không nói.
Nếu hắn là Thường Bình, mặc kệ Lan Lăng Kim thị là thế gia hàng đầu một tay che trời như thế nào, mặc kệ ai hứa hẹn cho hắn tiền đồ như gấm vinh hoa rạng rỡ kiểu gì, hắn cũng tuyệt nhiên không thả ra một câu. Ngược lại, hắn muốn đích thân thăm địa lao vào ban đêm, đem Tiết Dương sống sờ sờ xẻo thành một đống thịt nát, sau đó triệu hồi gã về xẻo hết lần này đến lần khác, cho đến khi gã hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.]
“….. Nguỵ tiền bối,” Tiết Dương sờ sờ lên bộ móng vuốt xương xẩu ở trên vai đã bấu vào tận xương nhưng không hề chảy máu, nói: “Ngươi cũng thật là tàn nhẫn nha!”
Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay: “Cũng là đứng trên lập trường của Thường Bình thôi, ngươi đã diệt sạch một nhà người ta còn không cho người khác báo thù à?”. Sau đó lại hướng về phía Kim Quang Dao hành lễ nói: “Đương nhiên bội phục nhất vẫn là Liễm Phương Tôn, ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi này, thay đổi phương pháp, diễn vở tuồng không sai chút nào”.
Kim Quang Dao cười với vẻ tà khí, giả bộ không biết gì nói: “Chưa kết luận, Nguỵ công tử làm sao biết ta là người đứng phía sau chứ?”
“Không còn cách nào, ai biểu ‘nhân tài’ của Lan Lăng Kim thị các ngươi tàn lụi chứ, trong sách kể lại khi bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương đại ca ngươi Kim Tử Hiên đã nằm xuống, Kim Quang Thiện Kim đại tông chủ là miệng cọp gan thỏ, hữu tâm vô lực, không phải chỉ còn lại một mình ngươi sao”.
Nhưng nụ cười trên mặt Kim Quang Dao không chút sơ hở, chỉ nói: “Lời nói phiến diện mà thôi”.
Loại thái độ không giải thích thật giả, không kêu oan này lại làm cho trái tim Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang đồng thời chìm xuống …..
Kim Tử Hiên – người có khả năng nằm xuống trong tương lai: ….. Ta nằm xuống là bởi vì ai hả (??へ??╬)
Giang Yếm Ly vỗ vỗ lên cánh tay Kim Tử Hiên thoáng an ủi vị hôn phu nhà mình, tuy là quý tộc giàu có, nhưng rốt cuộc không có lúc nào thoải mái nhẹ nhàng.
Hiểu Tinh Trần đối với chuyện này không thể nào tin nổi, mối thâm thù này, cuối cùng lại là khổ chủ thoả hiệp cầu xin hắn buông tay mà chấm dứt, công lý trên đời ở đâu?
Nhưng tất cả những gì đọc được tiếp theo tựa như lời dự báo ‘chờ xem’ của Tiết Dương, sự việc còn lâu mới kết thúc ……
[…. Mà Tiết Dương sau khi được thả ra, quả nhiên lại một lần nữa tiến hành sự trả thù của gã. Bất quá lần này, hắn cũng không trả thù lên bản thân Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần một mình rời núi, cũng không có thân nhân, chỉ có một người bạn tốt kết giao sau khi xuống núi, gọi là Tống Lam. Vị Tống Lam này cũng là một danh sĩ đạo môn lúc đó, làm người thanh cao kiêu ngạo, danh tiếng nổi bật. Hai người đều muốn tự tạo ra một môn phái, xem nhẹ huyết thống truyền thừa, coi trọng cùng chung chí hướng, có thể nói là bạn bè thân thiết, hợp nhau về tư tưởng. Người thời đó tặng chữ: Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Tử Sâm. Tiết Dương liền chọn ra tay phía bên này, giở lại trò cũ, diệt sạch sẽ Bạch Tuyết Quan, nơi Tống Lam học nghệ từ nhỏ đến lớn, hơn nữa bày mưu đánh lén, dùng phấn độc làm mù hai mắt Tống Lam.
Lần này gã diệt môn đã có kinh nghiệm, làm vô cùng lưu loát, không để lại bất kỳ manh mối gì. Tuy rằng ai cũng biết chắc chắn là gã làm, nhưng biết thì có cách gì? Không có chứng cứ. Hơn nữa Kim Quang Thiện cố tình bao che, Xích Phong Tôn nổi giận như sức mạnh sấm sét cũng đã qua đời, thế nên không ai có cách gì với gã.
Nghe đến đó, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên có điểm kinh ngạc: Lam Vong Cơ tuy rằng thoạt nhìn thờ ơ không muốn quản, nhưng với sự hiểu biết của Nguỵ Vô Tiện đối với y, y ghét ác như thù, không thể nào kém hơn vị đại ca kia của Nhiếp Hoài Tang …. Nếu năm đó liên tục xảy ra hai vụ án tàn sát dã man như thế, nhất định lan truyền xôn xao dư luận, Lam Vong Cơ cũng tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn không quản, tại sao y lại không đi trừng trị tên Tiết Dương này?
Đang định mở miệng dò hỏi, hắn lại nhớ tới, những vết sẹo giới tiên kia trên người Lam Vong Cơ …. Chỉ sợ mấy năm xảy ra vụ việc, đúng lúc y đang bị phạt, hoặc là đang lúc dưỡng thương. Khó trách y chỉ nói là “Có từng nghe thấy”.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao rất để ý những vết thương đó, nhưng lại không tiện lên tiếng hỏi trực tiếp, chỉ đành tạm thời nén xuống, nói: “Vậy vị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần này, sau đó thế nào?”. Sau đó thế nào, đương nhiên cũng chỉ có thể kết thúc thê thảm. Lúc trước Hiểu Tinh Trần tạm biệt sư phụ rời núi, đã thề không bao giờ trở về. Hắn rất coi trọng lời hứa, nhưng hai mắt Tống Lam đã mù, lại bị trọng thương, hắn liền phá lời thề của chính mình, cõng Tống Lam trở về chỗ của Bão Sơn Tán Nhân, cầu xin sư tôn cứu chữa cho bạn tốt.
Bão Sơn Tán Nhân niệm tình thầy trò, đáp ứng lời cầu xin của hắn. Hiểu Tinh Trần liền xuống núi rời đi, từ đây không biết tung tích. Lại qua một năm, Tống Lam cũng xuống núi. Thế nhân ngạc nhiên, đôi mắt đã mù hoàn toàn lúc trước vậy mà đã sáng tỏ trở lại, nhưng trên thực tế, cũng không phải là y thuật của Bão Sơn Tán Nhân xuất thần nhập hoá, mà là Hiểu Tinh Trần … tự móc hai mắt, đem đôi mắt trả lại cho Tống Lam – người chịu đựng những xui xẻo của hắn. Tống Lam vốn muốn tìm Tiết Dương báo thù, mà lúc này, Kim Quang Thiện đã qua đời, Kim Quang Dao tiếp chưởng Lan Lăng Kim thị, được đưa lên vị trí tiên đốc. Để biểu thị người mới phong thái mới, vừa lên chức hắn đã xử lý Tiết Dương, không hề nhắc đến việc phục hồi Âm Hổ phù nữa, cũng thực hiện các biện pháp khắc phục và cam kết trấn an nhằm vãn hồi uy tín, đè xuống những lời đồn đãi. Tống Lam đi truy tìm tung tích của bạn tốt ngày xưa, ban đầu còn nghe nói hắn đi đâu, nhưng sau đó, cũng không còn tin tức gì nữa. Hơn nữa Nhạc Dương Thường thị lại là một gia tộc nhỏ ít được biết đến, vì thế, rất nhiều chuyện dần dần mai một theo bụi trần.]
Hiểu Tinh Trần sững sờ, trên mặt đã không còn bất kỳ cảm xúc gì, chỉ đọc lên mấy chữ đó thôi, cũng có thể khiến hắn tưởng tượng ra được cơn đau thấu tim, nỗi đau xót thê lương không lời nào tả nổi. Nhưng hắn nghĩ rồi lại nghĩ, đây là ta sau khi xuống núi sao? Một bầu nhiệt huyết, truy nã thủ phạm, cuối cùng phản cung thả hổ mà không thể làm gì, là ta sao? Liên luỵ bạn tốt, móc mắt trả nợ, cuối cùng phá lời thề, mất tung tích, là ta sao? Người không còn minh nguyệt thanh phong, đắc ý mãn nguyện nghiền nát bụi trần, thật sự … là ta sao?
“Hiểu sư thúc, Hiểu sư thúc!”
Hiểu Tinh Trần vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía phát ra tiếng gọi, đang kêu ta ư? “…. Vô Tiện sư điệt”.
Nguỵ Vô Tiện ngồi thẳng dậy nghe được tiếng trả lời liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vỗ hai cái lên bả vai vị sư thúc này của hắn, thở dài nói: “Nếu còn chưa xảy ra, thì không cần quá mức cho là thật”. Nhưng mà ngẫm lại những chuyện phát sinh trên chính bản thân mình, lại nghĩ đến trước đó không lâu hắn còn ôm sư tỷ khóc nấc, chính mình cảm thấy lời nói này một chút độ tin cậy cũng không có.
“Ừ …” Lung tung đáp ứng một câu, Hiểu Tinh Trần lại nhìn về phía Tống Lam, trúc trắc khó khăn nói ra câu “Thực xin lỗi!”
“Không cần.” Tống Lam nhìn thẳng vào Hiểu Tinh Trần, dừng một chút rồi lặp lại lần nữa, “Không cần!” Y không giống như Hiểu Tinh Trần, Bão Sơn Tán Nhân và tất cả những môn đồ ngồi xuống là luôn xa rời cuộc sống, không để ý đến phàm trần kia. Bạch Tuyết Quan tuy là đạo môn, nhưng vẫn ở giữa khói lửa nhân gian, thế sự điên đảo, đấu đá quyền lực đều đã từng thấy qua, nghe qua không ít, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày Bạch Tuyết Quan cũng sẽ gặp sự việc như thế. Chuyện kiếp này kiếp này nói, chuyện kiếp sau kiếp sau hay. Kiếp này y sẽ không vì những chuyện đó mà trách tội Hiểu Tinh Trần, thù hận hành hung người khác, đương nhiên, bây giờ đã biết chuyện này, tên Tiết Dương kia đừng hòng đến gần Bạch Tuyết Quan trong vòng 100 dặm!
Tiết Dương đến lúc này mới nhìn thẳng vào vị cao đồ tông sư truyền thuyết này, danh xứng với người quả không sai, thanh phong minh nguyệt cũng là thật sự, nhưng chỉ lẻ loi một mình mà đòi cứu vớt thế gian, xì!
Xem hết tình cảnh ba người trong toàn cục, không thể nói gì ngoài một tiếng thở dài. Đã không tiếc thương buồn bã cho bất hạnh của đồng loại, làm sao hiểu được những đau đớn người khác từng trải qua.