Nhìn vào tình huống hỗn loạn cách đó vài bước, Hiểu Tinh Trần thở dài: “Nghe nói hiện nay cuộc chiến thảo phạt Ôn thị kết thúc không lâu, tiên môn bách gia trăm việc phải làm, tại sao một tông chủ hàng đầu lại có thể ….?”
Tống Lam đều là lần đầu tiên gặp mặt những người ở đây, cũng không phải là người hay tranh luận nhiều lời, mặc dù người nói lời này nghe nói là bạn tốt trong tương lai của mình, vẫn hoàn toàn không tiếp lời.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngược lại ta cảm thấy chính vì một con quái vật khổng lồ đang áp chế mọi người đùng một cái sụp đổ, như rắn mất đầu, cho nên lòng người dao động, Xích Phong Tôn chính là sức mạnh hàng đầu không cần bàn cãi trong chính đạo, phẩm chất lại thiết diện vô tư, cho nên trở thành chướng ngại chặn đường của kẻ muốn làm ‘thủ lĩnh’ kia chăng?” Càng nói càng cảm thấy có lý, lại nói với Kim Tử Hiên: “Kim khổng tước, ngươi cảm thấy người xuống tay với Xích Phong Tôn có mấy phần là người Kim gia các ngươi?”
Kim Tử Hiên nhíu mày, cảnh cáo: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng có chuyện gì xấu cũng muốn đổ hết lên đầu Kim gia ta!”
“Xí, mấy hôm trước ta lên Kim Lân Đài ngươi không có ở đó, nên không nhìn thấy sắc mặt của tông chủ Kim Quang Thiện cùng với các tu sĩ Kim Gia, bọn họ ……”
“Nguỵ Anh, chớ vội kết luận”. Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Nguỵ Vô Tiện cũng tự cảm thấy không có chứng cứ, có chút e ngại gây thị phi đâm thọc, liền nói: “Được được được, không vội kết luận thì không vội kết luận”. Tiếp theo tròng mắt lại chuyển động, từ xa gọi với qua, “Nhiếp tông chủ, Hoài Tang huynh, để giảm bớt một vài nguyên nhân dẫn đến tà tuý bị phân thây thành tám mảnh nhiều bí ẩn, ta quyết định sẽ phụ trách chuyện đao linh của Nhiếp gia, nhưng các ngươi đã suy nghĩ xong khoản thù lao kếch xù xứng đáng chưa đó?”
Mọi người: “…..”
Nhiếp Minh Quyết – người có thể bị phân thây thành tám mảnh trong tương lai: “……”
Giang Trừng tức giận: “Chuyện này còn chưa làm mà cứ nhìn chằm chằm vào thù lao, ngươi là quỷ nghèo thiếu ăn thiếu mặc hay sao?!”
Nguỵ Vô Tiện vô tội nói: “Ta xác thật là quỷ nghèo không sai á, lúc ngươi lên Loạn Tán Cương không thấy ta nghèo đến nỗi phải đi trồng khoai tây củ cải đó sao? Lại nói phải cùng Hàm Quang Quân bái đường thành thân, ta không cần chuẩn bị sính lễ à?”
Mọi người: “…..” Cho nên ngươi hạ quyết tâm muốn hôi của nhà giàu phải không? Với lại xin nhớ kỹ, ngươi là phải vào Cô Tô Lam thị để bị quản giáo, có chuẩn bị cũng là chuẩn bị của hồi môn!
Lam Vong Cơ, người bị trêu chọc nhiều đã bắt đầu quen dần, bình tĩnh nói: “Ta tiếp tục đọc”.
[Chương 7: Sương mai
….. Lam Vong Cơ hỏi: “Vết ác trớ như thế nào”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Lúc đó Kim Lăng bị chôn quá gần vị huynh đệ tốt, dính không ít oán khí, đã mờ đi một chút, vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Chắc là đến khi tìm được toàn bộ thi thể, hoặc là ít nhất thấy cái đầu mới có thể nghĩ cách tiêu trừ hết. Không đáng lo”.
“Huynh đệ tốt” chính là vị nhân huynh bị ngũ mã phanh thây này. Bởi vì rốt cuộc không biết y là ai, Nguỵ Vô Tiện liền đề nghị dùng từ “Huynh đệ tốt” để gọi. Sau khi Lam Vong Cơ nghe xong, không nói tiếng nào, nhưng cũng không phản đối, xem như ngầm đồng ý cách gọi này. Đương nhiên, bản thân y tuyệt nhiên không sử dụng cụm từ này.]
Nhiếp – nhân huynh có khả năng bị ngũ mã phanh thây – Minh Quyết: Ai cmn là huynh đệ tốt của ngươi!
Nhiếp Hoài Tang nói thầm, nếu không phải người bị phanh thây này có khả năng là đại ca nhà mình, hắn cũng muốn khen một tiếng bội phục đối với Nguỵ huynh, người bình thường ai sẽ xưng huynh gọi đệ với một hung thi chớ?
Nếu Nguỵ Vô Tiện biết đến chút suy nghĩ nhỏ này, xác định chắc chắn sẽ trả lời một câu: Lão tử là người tu quỷ đạo, ở chung với thứ không phải người đã lâu rồi, cùng hung thi xưng huynh gọi đệ thôi, chút lòng thành mà ~( ̄▽ ̄)/
[Vong Cơ nói: “Một chút là bao nhiêu”.
Nguỵ Vô Tiện so ra một khoảng cách nói: “Một chút chính là một chút. Nói thế nào bây giờ, có muốn cởi ra cho ngươi xem không”.
Lông mày Lam Vong Cơ khẽ giựt giựt, làm như thật sự lo lắng hắn sẽ cởi ra ở ngoài đường, nhàn nhạt nói: “Trở về rồi cởi”.
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, quay người lùi lại hai bước. Lúc trước hắn vì muốn nhanh chóng thoát thân, cực lực chọc cho người ta ghét bỏ, làm ra không ít việc giả ngây giả dại mất mặt xấu hổ, lúc này thân phận đã bị đâm thủng, đổi thành người khác nhớ lại đủ loại chuyện quá khứ này, nhất định sẽ xấu hổ đến mức không có chỗ trốn, chỉ có loại người da mặt dày xưa nay như Nguỵ Vô Tiện, vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nói đi cũng phải nói lại, đổi thành người khác, muốn giữ mặt mũi một chút, căn bản sẽ không làm ra những hành vi kỳ quái như nửa đêm bò lên giường chui vào ổ chăn, cưỡng ép muốn chen vào cùng thau tắm với người ta, hoá trang xong hỏi có đẹp không. Hắn làm bộ cái gì cũng không nhớ rõ, Lam Vong Cơ đương nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc tới, hai bên làm như không có chuyện gì. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên kể từ khi đó lại đùa giỡn như vậy. Cười xong, Nguỵ Vô Tiện chợt nghiêm mặt: “Hàm Quang Quân, ngươi cảm thấy, người ném cánh tay của huynh đệ tốt tới Mạc Gia Trang, để nó tấn công tiểu bối nhà các ngươi, với người may hai chân của hắn vào thi thể khác chôn trong vách tường, có phải là cùng một nhóm người hay không?”
Tuy rằng hắn từ trước đến giờ, từ đáy lòng đều là trực tiếp kêu tên Lam Vong Cơ, nhưng thời gian trước mỗi ngày đều kêu tôn xưng của y, kêu riết thành quen. Huống hồ khi hắn kêu theo cách gọi này, lại mang theo một cảm giác ra vẻ đứng đắn, buồn cười khó giải thích, nên ở bên ngoài hắn cứ tiếp tục nửa thật nửa giả kêu như vậy.]
Đối mặt với Nguỵ không biết xấu hổ luôn coi việc vô sỉ như cơm bữa, mọi người đang từ từ học được cách bình tĩnh, dù sao có so đo từng chuyện, ngoại trừ khiến cho bản thân tức giận ra, thì hoàn toàn không có được hiệu quả gì khác.
Bất quá, từ việc hắn gọi tôn xưng mà gọi đến ‘ra vẻ đứng đắn, buồn cười khó giải thích‘ gì đó …..
Nhiếp Minh Quyết vẫn luôn được gọi bằng tôn xưng ‘Xích Phong Tôn’: ……
Kim Quang Dao vẫn luôn được gọi bằng tôn xưng ‘Liễm Phương Tôn’: ……
Lam Hi Thần được hầu hết mọi người kêu bằng tôn xưng ‘Trạch Vu Quân’: …..
Kim Tử Hiên bị hầu hết mọi người kêu bằng tôn xưng ‘Kim khổng tước’ (?): …..
Nhiếp Hoài Tang vẫn chưa có tôn xưng: …..
Lam Khải Nhân chỉ sợ tên gia hoả này vẫn chưa biết tôn xưng của mình: …..
Giang Trừng đã từng được gọi vài tiếng bằng tôn xưng ‘Giang tông chủ’: …..
Tên gia hoả này rốt cuộc cmn có ý gì hả (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Lam Vong Cơ nói: “Hai nhóm”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy thì tư tưởng lớn gặp nhau. Tốn công đem chân may vào một thi thể khác rồi giấu vào trong tường, rõ ràng là không muốn chân tay bị phát hiện. Một khi đã như vậy, thì sẽ không cố ý tung ra cánh tay trái đi tấn công người Cô Tô Lam thị, như vậy nhất định sẽ gây ra chú ý và điều tra. Một người hao tổn tâm tư che giấu, một người lại liều lĩnh ra tay, sợ không được ai phát hiện ra, chắc hẳn không phải cùng một nhóm người”.
Lời lẽ đều đã bị hắn nói hết, Lam Vong Cơ tựa như không có gì để nói, nhưng vẫn “Ừm” một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện quay người lại, vừa đi vừa nói: “Người giấu chân biết Thanh Hà Nhiếp Thị có truyền thống Tế Đao Đường, còn người ném cánh tay chắc chắn nắm rõ hướng đi của Cô Tô Lam thị, chỉ sợ lai lịch đều không đơn giản. Bí mật càng lúc càng nhiều”.
Lam Vong Cơ nói: “Đi từng bước một”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Làm thế nào ngươi nhận ra ta?”
Lam Vong Cơ nói: “Tự mình nghĩ”. …… Lam Vong Cơ xoay người đi ngay, Nguỵ Vô Tiện lập tức kêu lên: “Dừng lại. Hàm Quang Quân, xin hỏi ngươi đi đâu vậy?” Lam Vong Cơ quay đầu lại nói: “Tìm thế gia tiên môn trấn giữ nơi đây”.
Nguỵ Vô Tiện nắm kiếm tuệ của y lại, kéo y trở về: “Tìm bọn họ làm chi …… Hàm Quang Quân tôn quý, cũng không phải là Nguỵ nào đó bôi nhọ ngươi, ra ngoài hành sự, ngươi không có ta thật sự không được á, ngươi hỏi thăm như vậy, nếu có thể hỏi ra được chuyện gì mới là lạ”.
Lời này nói ra chẳng thèm để ý chút nào, nhưng ánh mắt dưới hàng lông mi của Lam Vong Cơ lại là một mảng nhu hoà, vẫn thấp giọng nói: “Ừm” Nguỵ Vô Tiện cười: “Ừm cái gì mà ừm, như vậy cũng ừm”. Trong bụng lại nói xấu rất vui vẻ: “Chỉ biết nói ‘Ừm’, quả nhiên vẫn là muộn (trong cụm từ ‘muộn tao’, ý chỉ tính tình im lặng, ít nói, bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm mãnh liệt)!”
Lam Vong Cơ nói: “Vậy phải hỏi thăm như thế nào”. Nguỵ Vô Tiện chỉ sang bên cạnh: “Đương nhiên là đi tới chỗ đó á”.
Chỗ hắn chỉ, là một con phố dài ……. Mùi rượu nồng đậm bay đầy đường, khó trách Nguỵ Vô Tiện mới vừa rồi càng đi càng chậm, đi đến đầu phố, thì hoàn toàn bất động, còn giữ chặt y lại.
…. Lam Vong Cơ “Ừm” không phản đối, nhưng trên mặt đã tràn ngập vẻ “Rõ ràng là ngươi chỉ muốn đi uống rượu”. Nguỵ Vô Tiện làm bộ như không hiểu vẻ mặt của y, cứ thế túm lấy kiếm tuệ của y, hai mắt sáng rực bước vào một quán rượu.]
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ đang nghịch tua rua màu đỏ của Trần Tình bên hông, lúc này thuận tay rút tua rua đỏ của Trần Tình ra quấy nhiễu lỗ tai Lam Vong Cơ, cười hì hì nói: “Ai da Lam Trạm, không ngờ ngươi hiểu ta như vậy nha, thật ra hiện giờ ta cũng rất muốn uống rượu”.
Lam Vong Cơ làm như không cảm thấy được tua rua ở bên tai, hỏi: “Thật sự rất muộn sao?” (trong cụm từ ‘muộn tao’, ý chỉ tính tình im lặng, ít nói, bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm mãnh liệt)
Nguỵ Vô Tiện rất là ngạc nhiên, hoá ra Nhị ca ca nhà hắn còn rất để ý đến chuyện này, vội vàng nói: “Không muộn không muộn, muộn cũng là đối với người khác, ở chỗ ta thì ngươi có thể muộn đến thế nào, hơn nữa ta chỉ thích ngươi như vậy nha”.
Nghe vậy, Lam Vong Cơ dường như không còn rối rắm vấn đề này, lại siết chặt tay người bên cạnh một lần nữa, cả hai tay cùng lúc!
Nguỵ Vô Tiện: “…..” Vì sao nắm cả hai tay của ta, đây là biểu hiện của việc cao hứng sao? Ít nhất buông Trần Tình của ta ra trước đi chớ!
Mọi người: “…..” Không nhìn thấy (/▽╲), quả nhiên vẫn là xem như không nhìn thấy đi ~
Giang Trừng hừ nói: “Lại còn ‘không có ngươi thì không được’, mặt mũi bao lớn?”
Nhiếp Hoài Tang ngược lại tò mò hỏi: “Nguỵ huynh, đi săn đêm nếu ngươi phải hỏi thăm tin tức, thật sự là hỏi thăm tiểu nhị của quán rượu sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Hả? Không sai, chính là như thế, người bình thường ta sẽ không nói cho đâu, những nơi như quán rượu khách điếm tiệm cơm như thế, người đến người đi, các thể loại tin tức lan truyền rất nhanh, cho nên thông thường mấy chuyện bát quái kỳ văn dị sự gì đó hỏi tiểu nhị trong quán là chuẩn xác!”
“Oa, thực sự thần kỳ như vậy sao?”
Mọi người: Ngươi thật sự tin lời nói ma quỷ của hắn à? Chỉ là tên sâu rượu này đang thèm rượu mà thôi.
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: “Bất quá loại tin tức này phần lớn là tin vỉa hè, không nên xem là thật, từ những lời đồn đãi vớ vẩn này phân ra dấu vết để lại lần lượt kiểm chứng từng cái thì vẫn được”.
Mọi người: Này thì đúng, tin đồn vô căn cứ tất nhiên phải có nguyên nhân, ừ, đúng là một cách trong khi không có cách nào khác để tìm kiếm sự đột phá trong lúc đi săn đêm.