[….. Nguỵ Vô Tiện: “Ngươi đặt tên kiểu này cho chó hả?!”
Kim Lăng đúng lý hợp tình nói: “Tên này có gì không đúng? Khi còn nhỏ gọi nó là tiểu Tiên Tử, lớn lên rồi ta cũng không thể kêu như vậy nữa”
Nguỵ Vô Tiện cự tuyệt: “Không không không, vấn đề căn bản không phải là nhỏ hay lớn! — Cách đặt tên này là ngươi học theo ai?!” Không cần phải nói, chắc chắn là cữu cữu của nó. Năm đó Giang Trừng cũng từng nuôi vài con chó nhỏ, đều đặt mấy cái tên “Mạt Lị”, “Phi Phi”, “Tiểu Ái” này nọ phảng phất như câu lan danh tướng vậy đó ….]
Nguỵ Vô Tiện ghét bỏ, nói: “Một con chó thế mà đặt tên là ‘Tiên Tử’, sau này gặp các tiên tử thật sự của tiên môn bách gia khẳng định là không thể nhìn thẳng”. Cảm giác được cái nắm trên tay hắn đột nhiên siết chặt, lập tức sợ hãi ôm chầm lấy bả vai Lam Vong Cơ, cười lấy lòng nói: “Đương nhiên ta không cần nhìn nữa, ta nhìn Lam Nhị ca ca nhà ta là đủ rồi ha”.
Giang Trừng nói với hắn: “Đừng ở đó ghê tởm người khác! Ngươi cho rằng ngươi đặt tên hay lắm sao, một cây kiếm thì kêu là ‘Tuỳ Tiện’, một con lừa còn có thể đặt tên ‘Tiểu Bình Quả’, thế mà còn có mặt mũi nêu ý kiến với ‘Mạt Lị’, ‘Phi Phi’, ‘Tiểu Ái’!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Kiếm của ta gọi là ‘Tuỳ Tiện’ có gì không tốt, ít nhất hợp thành một bộ chuẩn mực với tiểu cũ kỷ nghiêm túc nha, đúng phải không, Lam Nhị ca ca?”
Lam Vong Cơ: “…..” không còn lời nào để nói.
Mọi người: “……” Hai ngươi không cần phải tổn thương nhau, căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân.
[….. Nguỵ Vô Tiện chắp tay sau lưng đi thong thả: “Cậu trai trẻ, một đời người, có hai câu buồn nôn không thể không nói”.
Kim Lăng nói: “Hai câu nào?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Câu ‘Cảm ơn ngươi’, và câu ‘Thực xin lỗi’.”
Kim Lăng xì một cái nói: “Ta cứ không nói, ai có thể làm gì ta”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ khóc lóc nói ra”.
Kim Lăng “hứ” một tiếng, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: “Thực xin lỗi”.
Kim Lăng ngẩn ra: “Cái gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Trên núi Đại Phạn, ta nói với ngươi câu nói kia, thực xin lỗi”.
Kim Lăng không phải lần đầu tiên bị người ta mắng “Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy”, nhưng cậu chưa từng được người ta trịnh trọng nói lời xin lỗi như vậy. Câu “Thực xin lỗi” cứ thể đổ ập xuống đập vào mặt, không biết đến tột cùng là cảm xúc gì, thế nhưng cả người đều mất tự nhiên lên.
Cậu xua tay lia lịa một trận, hừ nói: “Cũng không có gì. Nhưng cũng không phải là người thứ nhất nói như vậy. Ta thật là không có ai nuôi dưỡng. Nhưng, ta sẽ không bởi vì vậy mà kém hơn bất kỳ kẻ nào! Ngược lại, ta muốn để các ngươi phải mở to hai mắt nhìn rõ ràng, ta mạnh mẽ hơn tất cả các ngươi rất nhiều!”]
Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên rất vui mừng, con trai bọn họ cho dù có chút khuyết điểm nhỏ tuổi thiếu niên, nhưng cũng phát triển thành là một đứa nhỏ đàng hoàng biết tri ân báo đáp, không mất bản tính! Đời này, bọn họ sẽ bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt gia đình nhỏ hạnh phúc của bọn họ, không bao giờ để cho người khác chỉ vào con trai bọn họ mà mắng “Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy”!
[….. Nguỵ Vô Tiện thừa dịp chặt tay lên cổ của nó một cái. Đặt Kim Lăng nằm thẳng trên mặt đất, kéo ống quần của nó, xem kỹ vết ác trớ trên đùi nó. Dùng một vài biện pháp, cũng không thể làm cho vết ác trớ mất đi, trong lòng biết là khó giải quyết, sau một hồi lâu, lên tiếng thở dài. Bất quá, có vài vết ác trớ tuy rằng hắn không hoá giải được, nhưng lại có thể di chuyển chúng lên người của mình.
…… Nguỵ Vô Tiện ôm đầu nhìn về phía sau lưng nó kêu lên: “Á! Hàm Quang Quân!”
Kim Lăng sợ Lam Vong Cơ còn hơn sợ cữu cữu của mình, dù sao cữu cữu cũng là người nhà mình, Hàm Quang Quân là lại là người nhà khác, sợ tới mức không nhẹ, xoay người bỏ chạy ngay …..
….. Nguỵ Vô Tiện lúc 9 tuổi được Giang Phong Miên nhận về nuôi.
….. Giang Yếm Ly nói, hắn bẩm sinh có một gương mặt tươi cười, luôn nở nụ cười. Bất kỳ khổ sở gì cũng không để trong lòng. Cho dù bản thân ở vào hoàn cảnh nào cũng đều có thể vui vui vẻ vẻ. Nghe như là có chút vô tâm vô phế, nhưng như vậy thật tốt.
…… Khi đó Giang Trừng cũng mới tám chín tuổi, nuôi mấy con chó nhỏ ở Liên Hoa Ổ để chơi với mình, Giang Phong Miên phát hiện Nguỵ Vô Tiện thực sự sợ chó, liền ôn tồn kêu Giang Trừng đem cho mấy con chó đi. Giang Trừng rất không vui, phát giận một hồi, ném đồ đạc mặt mày nhăn nhó khóc nháo một trận to, cuối cùng vẫn là tống mấy con chó đi.
….. Sau đó hai người chơi thân, kể từ đó cùng ra cửa gây hoạ khắp nơi, lại gặp chó, đều là Giang Trừng giúp hắn đuổi đi, sau đó cười nhạo Nguỵ Vô Tiện đã nhảy tót lên ngọn cây một trận.
Hắn vẫn luôn cho rằng Giang Trừng sẽ đứng cùng phía với hắn, còn Lam Vong Cơ thì sẽ đứng ở phía đối lập. Không ngờ, sự thật lại hoàn toàn đảo ngược.]
Nguỵ Vô Tiện sau khi không cách nào trừ được vết ác trớ trên người Kim Lăng thế mà lại dời nó lên người của mình!
Giang Yếm Ly thở dài, a Tiện trời sinh gương mặt tươi cười, cũng là giấu hết những đau khổ trong lòng đằng sau nụ cười, cũng may sau này có Hàm Quang Quân có thể làm bạn bên cạnh hắn.
Kim Tử Hiên vốn đang hơi gật đầu, thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện này cuối cùng cũng có dáng vẻ của trưởng bối, kết quả con trai hắn vừa quay đầu đã bị tên gia hoả này cùng với tên tuổi của Lam Nhị doạ chạy mất, khựng lại, rồi trừng mắt nhìn qua, gần mực thì đen, Lam Nhị cũng học hư, so với Lam Khải Nhân năm đó, quả thực xứng danh là trò giỏi hơn thầy.
Lam Vong Cơ nhíu mày, hỏi: “Tại sao?”
Nguỵ Vô Tiện nghe đến đây khó tránh khỏi gợi lên chuyện cũ, suy nghĩ lan man, trong nháy mắt bị gọi hoàn hồn lại, mờ mịt nói: “Cái gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Tại sao nhận định là ta sẽ đứng ở phía đối lập với ngươi?”
Nguỵ Vô Tiện bị hỏi xấu hổ, trả lời: “Đây không phải do bình thường thấy hai ta là người hoàn toàn khác biệt hay sao, lúc đi học ngươi là chưởng phạt công chính, nghiêm khắc với bản thân phía bên kia, còn ta là cái người vi phạm tới vi phạm lui, bị đè ra đánh ở từ đường phía bên này; Sau Xạ Nhật Chi Chinh, ngươi là Hàm Quang Quân Phùng Loạn Tất Xuất, được mọi người ca tụng, ta là Lão tổ ma đạo đi ngược lại chính thống, người người đòi đánh, nhìn thế nào cũng không giống có thể đi cùng nhau á”. Thấy Lam Vong Cơ nhíu mày càng chặt hơn, vội vàng duỗi tay muốn vỗ về, an ủi nói: “Nhưng bây giờ khác rồi, chúng ta hiện tại chính là quan hệ sắp kết thành đạo lữ, khẳng định sẽ tay trong tay đến già, đừng nghĩ nhiều như vậy nha”.
Giang Trừng cũng cánh cánh trong lòng vì những lời này, vì chuyện gì mà đứng đối lập với Nguỵ Vô Tiện? Bởi vì Nguỵ Vô Tiện vào quỷ đạo, vì người này tuỳ ý làm bậy, vì hắn luôn mắc bệnh anh hùng muốn bảo vệ Ôn cẩu, vì mình là tông chủ Giang gia, vì Giang gia còn muốn đứng trong tiên môn bách gia, vì còn có a tỷ cần y che chở …. Nhưng cho dù nhiều lý do hơn nữa cũng không ngăn được nỗi bi thương đường ai nấy đi của hai người.
Tiết Dương nghe thấy Nguỵ Vô Tiện cũng đã từng lưu lạc ở đầu đường xó chợ, ánh mắt sáng lập loè, nói: “Thật là người vô tâm vô phế, quả thực ngu ngốc”.
Hiểu Tinh Trần âm thầm khen ngợi, tính tình phóng khoáng đến mức này người bình thường không thể so sánh nổi.
[….. Hắn làm như nhìn thấy được tơ máu đỏ tươi trong mắt Lam Vong Cơ. Không thể không nói ….. vẻ mặt này của Lam Vong Cơ, thực sự có chút đáng sợ ….. Thần sắc Lam Vong Cơ biến đổi, xông lên phía trước, ….. quỳ một chân xuống lập tức muốn xem kỹ chân của hắn. Nguỵ Vô Tiện hơi bị kinh sợ, vội nói: “Đừng đừng đừng Hàm Quang Quân, ngươi không cần như thế”.
….. Toàn bộ chân của hắn đều là một vùng ác trớ đen thui.
Lam Vong Cơ sau khi nhìn một hồi lâu, mới khàn giọng nói: “….. Ta chỉ rời đi có mấy canh giờ”.
….. Nguỵ Vô Tiện nói: “Trước hết đi giải quyết việc của thạch bảo đã”…….
Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn, bỗng nhiên kêu lên: “Nguỵ Anh”.
Thân hình Nguỵ Vô Tiện thoáng cứng đờ, lát sau, hắn làm như không nghe thấy cái tên này, đáp “Chuyện gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Là chuyển từ người Kim Lăng qua sao”.
Nguỵ Vô Tiện không tỏ ý kiến. Lam Vong Cơ lại nói: “Ngươi đã gặp Giang Vãn Ngâm”.
Nguỵ Vô Tiện xoay người, nói: “Chỉ cần hai chúng ta còn sống trên đời, sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt”.
Lam Vong Cơ nói: “Ngươi đừng đi nữa”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Không đi thì ngươi cõng ta à?”
“…..” Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười bên miệng Nguỵ Vô Tiện ngưng lại, một tia dự cảm xấu xẹt qua trong lòng. …. Quả nhiên, Lam Vong Cơ nghe vậy liền đứng trước người hắn, làm như thật sự muốn cúi người xuống, khuỵu đầu gối, hạ thấp thân phận tôn quý mà đi cõng hắn. Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa kinh hãi, vội nói: “Dừng lại dừng lại, ta chỉ thuận miệng nói thôi. Bị Tử Điện quất hai roi tê chân mà thôi, cũng không phải gãy chân. Đại nam nhân còn để người ta cõng, quá khó coi”.
Lam Vong Cơ nói: “Rất khó coi sao?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Rất đẹp sao?”
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ nói: “Nhưng ngươi cũng từng cõng ta”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Có loại chuyện này hả? Sao ta không nhớ nhỉ”.
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Ngươi chẳng bao giờ nhớ mấy chuyện này”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai cũng nói trí nhớ ta không tốt, không tốt thì không tốt. Dù sao, cũng không cõng”.
Lam Vong Cơ hỏi: “Thật sự không cần cõng?” Nguỵ Vô Tiện chém đinh chặt sắt nói: “Không cõng”.
Hai người giằng co với nhau một lát, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ một tay vòng qua lưng hắn, hơi cúi người, tay kia thì luồn dưới gối hắn. Vóc người Nguỵ Vô Tiện thấp hơn y, cũng nhẹ hơn y, luồn tay một cái liền bị nâng lên, cả người được ôm lơ lửng trong vòng tay rắn chắc. Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không đoán được “không cõng” là kết cục thế này, bất kể kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, sợ hãi nói: “Lam Trạm!!!”
Lam Vong Cơ ẵm hắn, đi vô cùng vững vàng, trả lời cũng vô cùng vững vàng: “Ngươi nói không cần cõng”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhưng cũng không nói kêu ngươi ẵm như vậy?”
….. Nguỵ Vô Tiện cũng không phải là người da mặt mỏng, được ẵm đi vài bước liền thả lỏng trở lại, nghịch nghịch đai lưng trước người Lam Vong Cơ, làm bộ muốn cởi ra, cười nói: “Ngươi muốn so xem da mặt ai dày hơn đúng không?”]
Nghe được câu “Ngươi chưa bao giờ nhớ mấy chuyện này”, trong lòng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất hụt hẫng, xoay người nghiêm bản mặt da dày lại, vô cùng đứng đắn nói vào bên tai đang ửng đỏ của Lam Vong Cơ: “Lam Nhị ca ca, ta nhớ, lúc ở Mộ Khê Sơn, ngươi cứu ta suýt nữa bị con đại vương bát cắn, ta tách được cái chân bị gãy của ngươi ra, sau đó cõng ngươi chạy trốn, sau khi giết xong con đại vương bát, ngươi còn chăm sóc ta bị sốt mà, ờm có chăm sóc … đúng không?”
Lam Vong Cơ: “…..” Trí nhớ vẫn là không tốt, nhưng người đang ở bên cạnh ta, là đủ rồi.
Lam Hi Thần: “……” Đệ đệ, ngươi yêu cầu có phải thấp quá rồi hay không, còn có từ lúc ngươi bắt đầu biết đi đã không cho ai ẵm không ngờ có một ngày còn chủ động cõng người ta ẵm người ta nha!
Mọi người: “……” Một đống ngươi ngươi ta ta gì đây hả, bất quá Hàm Quang Quân ngươi cũng là bị ai đoạt xá hay sao, quỳ một gối xuống đất xem vết thương, hạ thấp thân phận tôn quý mà cúi người cong gối cõng người ta, trước mặt đám đông trên đường mà ẵm người ta, da mặt thực sự rất dày, ngươi còn nhớ rõ 3000 điều gia quy cùng với mạt ngạch vân văn ‘ràng buộc bản thân’ của nhà các ngươi hay không? Đúng rồi mạt ngạch của ngươi bị Di Lăng Lão Tổ cầm rồi. Á à thúc phụ đại nhân, người có khoẻ không?
Thúc phụ đại nhân lần thứ 800 muốn đổi ý biểu thị ông không khoẻ một chút nào cả!
[….. Y ẵm Nguỵ Vô Tiện đi vào trong khách điếm, ngoại trừ tiểu nhị đứng quầy ở đại sảnh phun ra một ngụm nước, không có người vây xem nào làm ra hành động khác người. Bọn hắn đi tới trước cửa phòng, Nguỵ Vô Tiện nói: “Được rồi, tới rồi, nên đặt ta xuống rồi chứ. Ngươi cũng không có cánh tay thứ ba để mở cửa …” Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ liền làm một động tác hết sức thất lễ. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời y cho tới bây giờ làm ra loại động tác thô lỗ này.
Y ẵm Nguỵ Vô Tiện, đá văng cửa.
Hai cánh cửa phòng bật mở ra, người ngồi bên trong ngượng ngùng xoắn xít lập tức khóc ròng nói: “Hàm Quang Quân, ta không biết, ta không biết, ta ….” Đến khi thấy rõ hai người ngoài cửa dùng tư thế gì để đi vào, ánh mắt hắn dại ra mà miễn cưỡng nói tiếp cho xong câu cuối cùng: “….. Ta thật sự không biết”..
Quả thật là “Hỏi một không biết ba”.
Lam Vong Cơ làm như không nhìn thấy, ẵm Nguỵ Vô Tiện đi qua cửa, đặt lên trên chiếu ngồi. Vẻ mặt Nhiếp Hoài Tang thảm không nỡ nhìn, lập tức xoè quạt ra, che mặt mình …. Nói hắn là một vị tông chủ huyền môn, không bằng nói hắn là một tên lười biếng giàu có. Mặc long bào cũng không giống thái tử, lưng đeo trường đao cũng không giống người đứng đầu tiên môn.]
Nhiếp Hoài Tang bên này cũng lập tức giơ quạt lên che mặt, thầm nghĩ quả nhiên ở đây nghe được chính mình lên sân khẩu, lại còn đánh vào bầu không khí quái dị như thế ở hiện trường, thật đúng là một lời khó nói hết á.
Nhiếp Minh Quyết giận, đệ đệ ta, ta có thể nhấc đao đánh, nhưng làm thế nào cũng không tới phiên người khác nói!
Nguỵ Vô Tiện một chút cũng không nhận ra cặp mắt phun lửa của Xích Phong Tôn, hắn còn đang đánh giá Lam Vong Cơ từ trên xuống dưới, Lam Trạm đá cửa? Không thể nào chứ ….
Lam Khải Nhân: Chép … chép gia quy, hết thảy cút đi chép gia quy cho ta!