“Công … công tử ….?”
Ôn Ninh lại kêu một tiếng, làm như rặn ra từng chữ, thiếu điều sắp sửa cắn trúng đầu lưỡi. Nhưng, thật sự là tiếng người, chứ không phải là tiếng rít gào vô nghĩa của hung thi.
Nguỵ Vô Tiện đứng dậy, hỏi: “Hiện giờ ngươi cảm giác như thế nào?”
Ôn Ninh cực kỳ chậm chạp giơ tay lên, rồi dường như muốn xoay cổ nhưng không thành công, cứng đờ mắc kẹt hồi lâu, rốt cuộc nói: “…. Ta rất muốn khóc, nhưng ta khóc không được ….”
Im lặng một lát, Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vai Ôn Ninh, nói: “Chắc là nhớ ra, ngươi đã chết rồi”.
Ôn Ninh vẫn trả lời một cách trúc trắc như trước: “Nhớ … nhớ được, tỷ tỷ bị … người Kim gia sai đi, hai ngày … sau, lại có rất nhiều … người tới … tới dẫn chúng ta chạy đến Cùng Kỳ … Đạo, mỗi ngày đều bị quất roi, sau đó lại nói … nói chúng ta là những … tội nhân lười biếng …., rồi … tay đấm chân đá, nhưng … nhưng mà ta đánh … đánh không lại bọn họ, lại không … không dám phản kháng, hôm đó, bọn … bọn họ nói chơi roi … đủ rồi, muốn thử … chuỳ sắt một chút …, định động … động thủ với bà bà, ta liền … xông lên, sau sau đó … công … công tử …?”
Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ ý của y, trả lời: “Không sao, bà bà không sao hết, tứ thúc, lục thúc cũng khoẻ mạnh, bọn họ đang ở cùng với tỷ tỷ Ôn Tình của ngươi, đợi trên Loạn Tán Cương đó.” Cúi đầu nhìn thấy tiểu a Uyển và tiểu Cảnh Nghi không biết đứng ở sau lưng hắn từ lúc nào, đưa tay bế a Uyển lên, nói với Ôn Ninh: “Duỗi tay phải thẳng ra”.
Nguỵ Vô Tiện liền dùng tư thế rất là khác thường lấy máu ở đầu ngón tay vẽ nguệch ngoạc điên cuồng một đạo bùa lên cánh tay của Ôn Ninh, tiếp theo nhét a Uyển vào trong lòng Ôn Ninh, nói: “Khóc không được thì đừng khóc nữa, chưa từng thấy hung thi nào nói lắp như vậy, cùng a Uyển đến chỗ kia học cách điều khiển đầu lưỡi để nói chuyện lưu loát, tỷ tỷ ngươi còn đang đợi ngươi trở về phụ giúp xây phòng trồng trọt á”.
“Ồ được … được”.
“Tiểu lưu manh, đừng nhìn nữa,” Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại vạch trần động tác nhỏ của Tiết Dương, hoá ra Tiết Dương vẫn luôn chăm chú nhìn vào người và đạo bùa mới vẽ trên cánh tay Ôn Ninh, ngay cả vết thương trên người cũng không quan tâm, “Nhìn cũng vô dụng, dù sao ta vẽ bùa chưa bao giờ dùng mắt nhìn, ngươi vẫn là nghĩ xem xử lý vết thương như thế nào đi, bằng không chưa đợi đến lúc ra ngoài thì ngươi và Liễm Phương Tôn đã chết vì mất máu quá nhiều”.
“….” Tiết Dương cạn lời, nếu không phải hiện giờ bị khoá xương bả vai, gã thật muốn giơ Hàng Tai lên đâm vào cái bản mặt kia!
Nguỵ Vô Tiện đối diện với ánh mắt vẫn phẫn hận như trước của Kim Quang Dao, tiếp tục nói: “Không cần cảm thấy ta đang tìm cách nguỵ biện cho bản thân, ta luyện hung thi, mọi người cho rằng đó là ta khơi dậy oai phong tà khí, ta không phủ nhận, nhưng những hung thi ta luyện đều có sẵn trên Loạn Tán Cương, hoặc săn đêm thu hoạch được, hoặc đã từng đào mồ quật mả, nhưng ta chưa bao giờ vì vậy mà làm hại mạng người. Ta dùng quỷ đạo giết người, nhưng Ôn Tình Ôn Ninh cộng thêm những người già phụ nữ và trẻ em trên Loạn Tán Cương là vô tội, mấy tên đốc công xem mạng người như cỏ rác kia chết vẫn chưa hết tội. Ôn Ninh lúc còn sống nhát gan yếu đuối, sau khi chết lại hoá thành hung thi oán khí sâu nặng như thế, chính là chứng cứ. Đừng nói bọn họ đối với ta có tình cảm giúp đỡ có ơn nghĩa cứu mạng, cho dù là người xa lạ, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Nhiếp Minh Quyết vẫn cầm đao, nghiêm mặt dằn cơn giận dữ nói: “Làm thế nào chứng minh những gì ngươi nói đều là sự thật?”
Nguỵ Vô Tiện chỉ vào a Uyển, Cảnh Nghi (mấy vị trưởng bối Lam gia không quản à?) đang cùng nhau ngồi dưới đất dạy Ôn Ninh nói chuyện, nói: “Nếu Xích Phong Tôn không tin, ta có thể để ngươi cộng tình với Ôn Ninh, tận mắt nhìn xem y chết như thế nào, à, cộng tình chính là trực tiếp mời oán linh nhập vào thân thể, dùng thân mình làm trung gian, xâm nhập vào ký ức của linh hồn người đã chết, đương nhiên cũng có thể kêu người Lam gia đang ngồi kia vấn linh”.
Cộng tình nghe ra là phương pháp đơn giản nhanh chóng lại hiệu quả, nhưng nguy hiểm, Nhiếp Minh Quyết đương nhiên không đồng ý thử, nhưng cũng không yêu cầu vấn linh, xem như bằng lòng tin lời hắn nói.
Giang Trừng đen mặt nói: “Lúc trước tại sao ngươi không nói gì cả?”
“Trên Kim Lân Đài tất cả mọi người đều bị dư nghiệt Ôn thị, Ôn cẩu thu hút sự chú ý, còn ai nghe ta nói? Ta cho rằng được mất tại mình, khen chê do người, ta cho rằng người đời đều có một đôi mắt sáng, nhưng ta không muốn bị đánh đồng với loại người điên rồ luyện hoạt thi này một chút nào!”
Lam Vong Cơ nói: “Sau khi ra ngoài liền có thể lần theo dấu vết để điều tra, hành động này của Nguỵ Anh cũng chỉ là để ngăn ngừa rắc rối trước khi xảy ra, trước mắt chưa xác định kết luận, vẫn là nên cầm máu giảm đau cho Liễm Phương Tôn trước”. Về phần móng vuốt của bộ xương khô, vài vết thương ngoài da, Lam Vong Cơ mặc kệ, sợ rằng những vụ việc lục đục cỡ này trong cuốn sách sẽ không ít đâu.
Lam Hi Thần tinh thần rối loạn lấy thuốc trị thương ra, suy nghĩ không ổn định cầm máu cho Kim Quang Dao xong, lại thất thần ngồi trở về, khiến Lam Khải Nhân trợn mắt giận dữ nhìn hắn, chòm râu sơn dương cũng sắp bay ngược lên rồi.
Nhắm mắt, Kim Quang Dao bình tĩnh trở lại rốt cuộc cũng không nói ra lời xin lỗi đối với Lam Hi Thần, đại khái từ nay về sau sẽ như người xa lạ với Nhị ca, người duy nhất chưa từng khinh thường hắn, đành thôi, vốn cũng không phải là người cùng chung đường ….
Nhiếp Hoài Tang yên lặng thở dài, Tam Tôn kết nghĩa này, đại ca nhà mình bản tính ngay thẳng, ranh giới rõ ràng; Tam ca nhanh nhẹn khôn khéo, trong bông có kim; chỉ có Lam Hi Thần ca ca nhã nhặn ôn hoà, phong quang tuyết nguyệt, chưa bao giờ đối mặt với bao nhiêu chuyện đời đen tối. Ai có duyên phận của người nấy vậy, nghĩ rồi liền tiện tay ném một lọ thuốc ra sau lưng Tiết Dương.
[…. Kim Quang Dao nâng một tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, làm như muốn nâng chén trà lên uống để đè ép xuống, nhưng, cúi đầu liền đập vào mắt là cái vật sưng vù bầm tím ở đáy chén, rồi lại ngẩng đầu nhìn cái lưỡi bị Tiết Dương tung hứng trong tay, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhận ra nói: “Ngươi dùng cái này để pha trà?”
Tiết Dương nói: “Ta có một cái bình lớn, ngươi muốn gì?”
“…..”
Kim Quang Dao nói: “Miễn đi. Ngươi dọn dẹp một chút, theo ta đi đón một ngươi, rồi đi đến chỗ khác uống trà thôi”.
Hắn làm như nhớ ra điều gì đó, chỉnh lại cái mũ, trong lúc vô tình đụng đến mảng bầm được che kỹ trên trán kia. Tiết Dương vui sướng khi người gặp hoạ nói: “Cái đầu của ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Kim Quang Dao nói: “Đã nói rồi, một lời khó nói hết á”.
Kim Quang Thiện cả ngày đem sự vụ lớn nhỏ ném hết cho Kim Quang Dao, bản thân mình thì đi ăn chơi đàng điếm khắp nơi, trắng đêm không về, chọc cho Kim phu nhân ở Kim Lân Đài nổi giận lôi đình, lúc trước Kim Tử Hiên còn sống, y còn có thể làm người hoà giải cho cha mẹ, nhưng hiện giờ giữa hai người là không còn đường cứu vãn. Mỗi lần Kim Quang Thiện ra ngoài lêu lổng cùng nữ nhân là bắt Kim Quang Dao thay ông ta tìm cớ đối phó, Kim phu nhân không bắt được ông ta, đành bắt Kim Quang Dao để trút lửa giận, hôm nay quăng lư hương, ngày mai hất chén trà, vì để mình có thể bình an sống lâu thêm mấy ngày ở Kim Lân Đài, Kim Quang Dao còn phải tự mình đi tìm các loại Tần lâu Sở quán, đúng giờ đến đón Kim Quang Thiện trở về.]
(个_个)
Mọi người đều ý vị thâm trường nhìn hai người Kim gia duy nhất ở đây, không rõ một người khó thể tưởng tượng nổi như Kim Quang Thiện làm thế nào có được hai người con trai mỗi người một vẻ như thế.
Sắc mặt Kim Tử Hiên khó chịu cau mày, còn Kim Quang Dao lại một lần nữa treo lên mặt nụ cười dễ gần.
[….. Tìm đến một tiểu lâu hoa lệ, Kim Quang Dao chắp tay sau lưng đi vào …. Chẳng bao lâu, trên lầu truyền đến tiếng cười đùa nũng nịu của Kim Quang Thiện và nữ tử, hơn nữa không chỉ là một người …. Chợt nghe Kim Quang Thiện thô lỗ nói: “Cô nương nhà người ta, chơi hoa nghịch cỏ, xức hương thoa phấn, tự mình làm cho mình xinh đẹp không phải đủ rồi hay sao? Còn viết chữ cái gì? Quá là mất hứng” …..
Chỉ lát sau, có người cười nói: “Nhưng mà, ta nghe nói năm đó ở Vân Mộng có vị tài nữ lầu xanh lại dùng danh tiếng về thơ từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ, khiến mọi người điên đảo đó!”
Kim Quang Thiện rõ là đã say mèm, trong lúc nói chuyện đều nghe ra được vẻ lè nhè be bét.
Ông ta to mồm nói: “Không –– thể nói như vậy. Bây giờ ta nhận ra, nữ nhân vẫn là bớt đụng tới mấy thứ đó mới tốt. Nữ nhân đọc nhiều một chút, luôn tự cho là mình cao hơn những nữ nhân khác một bậc, yêu cầu rất nhiều, nghĩ đông nghĩ tây không thực tế, phiền toái nhất”.
….. “Nếu để nàng ta chuộc thân tìm tới Lan Lăng, còn không biết phải lằng nhằng đến thế nào mới thôi. Thành thành thật thật ở nguyên tại chỗ, nói không chừng còn có thể nổi tiếng mấy năm, nửa đời sau cũng không lo chuyện ăn mặc. Làm gì cứ khăng khăng phải sinh đứa con trai, con trai của kỹ nữ, lấy đó làm kỳ vọng …”
Một nữ tử nói: “Kim tông chủ, ngài vừa nói là ai vậy? Con trai gì cơ?”
Kim Quang Thiện lơ mơ nói: “Con trai á? Ai da, đừng nhắc tới”……]
Nghe Lam Vong Cơ đọc đến đây, Nguỵ Vô Tiện thật sự nhịn không được, “Liễm Phương Tôn, thứ cho ta nói thẳng, loại người xấu xa này ngươi còn nhận tổ quy tông làm cái gì chứ, Xạ Nhật Chi Chinh ngươi lập công lớn, sau đó hoàn toàn có thể nhân cơ hội tự lập môn hộ, với sự thông minh tài trí của ngươi, cộng thêm mối quan hệ với hai vị huynh trưởng kết nghĩa dựa lưng vào Thanh Hà Nhiếp Thị, Cô Tô Lam thị, mười mấy hai mươi năm sau, mọi người nhắc tới Kim thị chính là nói đến một chi của Liễm Phương Tôn ngươi hay là Kim Lân Đài của Lan Lăng hay là thật sự cả hai chứ. Ồ, đoán chừng Kim Quang Thiện cuối cùng sẽ chết về tay ngươi đúng không?”
Kim Quang Dao mỉm cười, chỉ giống như mọi khi đối mặt với những người vô cớ gây rối, nói: “Nguỵ công tử không có bằng chứng sao có thể nói năng lung tung”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng thật là không có bằng chứng, chỉ là trực giác thôi, cũng ở chung với những thứ không phải người khá lâu rồi, biết được lý do để người ta giết người không có tới một ngàn loại, thì cũng không dưới 800”.
Kim Quang Dao nói: “Tại hạ bội phục, vậy Nguỵ công tử sao không có trực giác, chính ngươi rốt cuộc tại sao bị bao vây tiêu diệt?”
Đè xuống bàn tay bị thương của Lam Vong Cơ đang đặt trên chuôi kiếm Tị Trần, Nguỵ Vô Tiện nói: “Chuyện này còn không dễ đoán hay sao, Thứ nhất, khẳng định là có người ghen tị ta lớn lên đẹp trai; Thứ hai, tà mà ngoại đạo ai cũng có thể giết gì gì đó; Thứ ba, nói chuyện đắc tội tới tiểu nhân nham hiểm; Thứ tư hả, đám giết người cướp của mưu tài hại mệnh trên phố Lạn Đại, chắc là muốn lấy Âm Hổ phù và Trần Tình của bổn lão tổ, nghĩ tới nghĩ lui đại khái Kim gia các ngươi chiếm cả bốn điều ấy nhỉ?”
Kim Tử Hiên nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Nguỵ Vô Tiện!”
Nhìn thẳng một cái vào Kim khổng tước đang lên tiếng phản đối, Nguỵ Vô Tiện trong lòng thông suốt, bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ, điều thứ nhất không tính, hình như Kim Tử Hiên ngươi xếp thứ ba!”
Kim Tử Hiên nghiến răng, ai cmn so đo chuyện này hả!
Nguỵ Vô Tiện chỉ làm như không nhìn thấy, đối diện với gương mặt tươi cười của Kim Quang Dao, tiếp tục nói: “Hơn nữa ta đoán, không chỉ Kim Quang Thiện, chỉ sợ ngay cả Xích Phong Tôn, đoán chừng tương lai giữa hai người cũng sẽ trở mặt thành thù.” Lại nói với Nhiếp Hoài Tang: “Hoài Tang huynh nha, với bản lĩnh phán đoán người khác của ngươi, chẳng lẽ chưa từng nhắc nhở Xích Phong Tôn hay sao”.
Nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh nhìn chằm chằm sang, Nhiếp Hoài Tang roẹt một cái mở quạt ra che nửa khuôn mặt, yếu ớt nói: “Nguỵ huynh, hà tất kéo ta xuống nước”.
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, sẵn đà nói hươu nói vượn, “Làm sao có thể gọi là kéo ngươi xuống nước chứ. Ngẫm lại xem, ta là người nói chuyện khó nghe, hay đắc tội người khác, Xích Phong Tôn là người cương trực công chính, thà gãy chứ không uốn mình; Ta là lão tổ quỷ đạo, ai nấy đều sợ hãi, Xích Phong Tôn thực lực mạnh mẽ, người người kính sợ. Trong sách viết ta cuối cùng bị ác quỷ phản phệ, phân thây ngàn mảnh, Xích Phong Tôn rõ ràng đã ngồi ở đây, mỗi người đều có phần chỉ có y là không được đọc tới, có phải càng nghĩ càng kinh hãi không? Hoài Tang huynh, hoa nở rồi nên hái thì cứ hái, đừng đợi đến khi hoa tàn rụng mất chỉ bẻ được cành không nha!”
Nhiếp Hoài Tang nghe vậy suy nghĩ kỹ càng bị doạ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, quay đầu liếc nhìn đại ca hắn một cái, đương sự bị thảo luận hung dữ trừng mắt nhìn lại, sau một lúc lâu mới trả lời: “Hái hoa gì đó dùng giữa ta và đại ca ta … rất không thích hợp nhỉ?”
Nguỵ Vô Tiện chẳng quan tâm, trả lời: “Ngươi nghe hiểu là được rồi ha”. Sau đó cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, tại sao ngươi không đọc?”
Lam Vong Cơ mím môi, ngậm miệng không nói.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hiếm lạ, có cái gì mà Lam Vong Cơ không dám đọc hay sao, vội vàng tự mình xem, sau đó … loại lời nói thô tục không chịu nổi này, thật là … Thở dài, rồi nói: “Mọi người bịt tai lại, bằng không nghe được loại lời nói khó nghe này là ta mặc kệ nha”. Sau đó nhỏ giọng đọc lên cho những người đã phong bế thính lực, chẳng hiểu chuyện gì.
[Hai người đi một hơi ra tới đầu đường, sau một hồi lâu, Tiết Dương bỗng nhiên không chút khách khí cười phá lên.
Gã cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ….”
Kim Quang Dao dừng chân, lạnh lùng thốt: “Ngươi cười cái gì?”
Tiết Dương ôm bụng cười nói: “Vừa rồi ngươi thật sự nên tìm một cái gương để nhìn mặt của mình, cười quá khó coi, thật mẹ nó giả tạo đến khiến người ta ghê tởm”.
Kim Quang Dao hừ một tiếng, nói: “Tiểu lưu manh nhà ngươi biết cái gì, cho dù giả tạo hay khiến người ta ghê tởm đến thế nào cũng phải cười”
……]
Đọc xong đoạn này, Nguỵ nào đó cảm thấy vô cùng xui xẻo liên tiếp phỉ nhổ mấy lần, làm động tác cắt cổ đối với Tiết Dương đang cười ha ha.
[……. Kim Quang Dao nói: “Giúp ta đi Vân Mộng, dọn dẹp một chỗ, làm sạch sẽ một chút.”
Tiết Dương: “Người ta thường nói, Tiết Dương ra tay, gà chó không tha, ngươi có hiểu lầm gì đối với việc ta ra tay có sạch sẽ hay không à?” Kim Quang Dao liếc gã một cái, nói: “Ta hình như chưa từng nghe qua câu nói này?”
….. Đợi thấy rõ chỉ là một người bán hàng rong bình thường, lập tức không nhìn nữa. Nhưng Tiết Dương cũng không nói hai lời, đi lên đá một cước đổ quầy hàng. ….. Gã đang chuẩn bị đá thêm một cước, chợt mu bàn tay đau nhói lên, đồng tử co lại, vội vàng lùi mấy bước, giơ tay lên nhìn, mu bàn tay đã bị quất mấy lằn đỏ, ngẩng đầu, một đạo sĩ mặc hắc y thu lại phất trần, đang lạnh lùng nhìn gã …..
Hắc y đạo sĩ khẽ cau mày, lách người tránh qua, nhưng suýt bị hắn quẹt trúng cánh tay trái. Rõ ràng da thịt không bị thương, giữa hai lông mày hắn lại ngưng kết một trận băng sương, làm như cực kỳ phản cảm, khó có thể chịu đựng.
Vẻ mặt biến hóa rất nhỏ này rơi vào mắt Tiết Dương, gã cười lạnh một tiếng, đợi động thủ tiếp, chợt một bóng người áo trắng như tuyết gia nhập vào cuộc chiến. Nhưng Kim Quang Dao ngăn ở chính giữa, nói: “Nể mặt ta, Tống Tử Sâm đạo trưởng xin dừng tay.”
…… Hắc y đạo sĩ hỏi: “Liễm Phương Tôn?” Kim Quang Dao đáp: “Chính là tại hạ.”
…… Lúc này, một giọng nói trong trẻo ôn hòa truyền tới: “Ngược lại tuổi còn nhỏ.”
…… Đạo trưởng này trường thân ngọc lập, vạt áo kiếm tuệ phấp phới, chậm rãi đi tới, như bước trên mây. Kim Quang Dao thi lễ: “Hiểu Tinh Trần đạo trưởng.”
Hiểu Tinh Trần đáp lễ, mỉm cười nói: “Mấy tháng trước từ biệt, không ngờ Liễm Phương Tôn vẫn chưa quên tại hạ.”
Kim Quang Dao nói: “Hiểu Tinh Trần đạo trưởng có thanh kiếm Sương Hoa kinh động thiên hạ, nếu ta không nhớ, đó mới là kỳ quái chứ.”
Hiểu Tinh Trần khẽ mỉm cười, ….. nói: “Bất quá, cho dù là tuổi còn nhỏ, đã đứng vào hàng khách khanh của Lan Lăng Kim Thị, vẫn cần phải tu dưỡng kỉ luật kềm chế bản thân cho tốt. Dù sao Lan Lăng Kim Thị chính là danh môn thế gia, tất nhiên phải làm gương về mọi mặt.”. Đôi mắt đen của hắn lấp lánh rực rỡ, sáng ngời và ánh mắt nhu hòa, nhìn về Tiết Dương không mang theo ý khiển trách ……..
Tiết Dương cười ha một tiếng. Hiểu Tinh Trần nghe gã cười nhạo, cũng không tức giận, quan sát gã một hồi, trầm ngâm nói: “Thêm nữa, ta thấy vị thiếu niên này, nhấc tay ra chiêu rất là……”
Tống Tử Sâm lạnh lùng nói: “Ngoan độc.”
Nghe vậy, Tiết Dương cười ha ha nói: “Nói ta tuổi nhỏ, vậy chứ ngươi lớn hơn ta mấy tuổi? Nói ta ra tay ngoan độc, là ai dùng phất trần tấn công ta trước? Hai vị dạy dỗ người khác cũng quá buồn cười rồi.”
Gã vừa nói vừa giơ mấy vết bầm bị quất trên mu tay lên quơ quơ. Rõ ràng là gã lật đổ quầy hàng trước, lúc này lại đổi trắng thay đen, lời lẽ hùng hồn, Kim Quang Dao vẻ mặt dở khóc dở cười, nói với hai vị đạo sĩ kia: “Hai vị đạo trưởng, đây ……”
Hiểu Tinh Trần không nhịn được cười, nói: “Thật là……”
Tiết Dương nheo mắt: “Thật là cái gì? Ngươi có nói ra không?”
Kim Quang Dao hòa nhã nói: “Thành Mỹ, ngươi im miệng đi.”
…… Tống Tử Sâm lắc lắc đầu, Hiểu Tinh Trần vỗ vỗ vai y, nói: “Tử Sâm, đi thôi.”
Tống Tử Sâm liếc hắn một cái, hơi gật đầu, hai người đồng thời nói lời từ biệt với Kim Quang Dao, sóng vai rời đi.
Tiết Dương ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người kia, cười nghiến răng nói: “…… Cmn đạo sĩ thúi.”
Kim Quang Dao ngạc nhiên nói: “Bọn họ cũng không làm gì ngươi, sao đến nỗi tức giận như thế?”
Tiết Dương phỉ nhổ nói: “Ta ghê tởm nhất loại người giả thanh cao còn tự cho là đúng này. Cái tên Hiểu Tinh Trần đó, rõ ràng cũng lớn hơn ta vài tuổi thôi, làm ra vẻ thích lo chuyện bao đồng, nhìn là thấy ghét, còn đòi giáo huấn ta. Còn có tên họ Tống,” gã cười lạnh nói: “Bất quá bị ta đánh trúng một chưởng, ánh mắt của hắn là thế nào? Một ngày nào đó, ta móc cả hai mắt hắn, đánh vỡ tim hắn, xem hắn còn có thể làm gì?”
….. Kim Quang Dao nói: “Náo loạn nửa ngày, ngươi lại không quen biết? Đó là hai vị đang nổi bật hàng đầu hiện nay, Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Tử Sâm”. Chưa từng nghe qua sao?”
Tiết Dương nói: “Chưa từng nghe qua. Không hiểu. Là cái quái gì.” Kim Quang Dao nói: “Chưa từng nghe qua cũng được, không hiểu cũng được. Nói tóm lại, là hai vị quân tử, ngươi đừng chọc bọn họ là được.”
Tiết Dương hỏi: “Tại sao?”. Kim Quang Dao đáp: “Người ta thường nói, thà đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội quân tử.” …..]
“Ha ha ha” Nguỵ Vô Tiện đập tay xuống đất phá lên cười, “Một tên tiểu lưu manh đá quầy hàng người ta, giết người luyện thi mà gọi là Thành Mỹ gì đó, thật là buồn cười chết mất ha ha ~”
Lam Vong Cơ vẫn không cảm thấy buồn cười ở chỗ nào, chỉ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện để hắn không thật sự lăn quay ra đất.
Giang Trừng đặc biệt muốn đem chôn xuống đất cái tên gia hoả không đứng đắn hiện giờ còn có thể cười được kia!
Phong thuỷ xoay chuyển, bây giờ đổi lại là Nguỵ Vô Tiện cười, Tiết Dương cũng trả lại một động tác cắt cổ, không ai để ý đến gã.
Kim Quang Dao còn đang suy nghĩ đến nơi mà hắn kêu Tiết Dương đi xử lý ở trong sách.
Lam Hi Thần hơi điều chỉnh lại cảm xúc, cũng tự động chặn tiếng cười của Nguỵ Vô Tiện, nói với Hiểu Tinh Trần và Tống Lam: “‘Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo Tuyết Lăng Sương Tổng Tử Sâm’, nhị vị hoàn toàn xứng đáng, hy vọng sau này cũng có thể có cơ hội lĩnh hội phong thái của nhị vị”. Đối với câu này mọi người đều rất tán đồng.
Hai người bạn thân trong tương lai Hiểu, Tống này cùng đáp lễ, nói ‘Quá khen’.
Nguỵ Vô Tiện sau khi cười xong, chùi chùi khoé mắt, sau đó chỉ vào Tiết Dương nói với hai người: “Hiểu sư thúc, Tống đạo trưởng, bình thường đi săn đêm đánh yêu thú, giết tà tuý thì không tính, nhưng loại lưu manh đầu đường tàn nhẫn thế này, hoặc là dứt khoát không đụng tới, hoặc là nhẫn tâm nhổ cỏ tận gốc, nếu không hậu hoạn vô cùng. Phải biết rằng ‘Diêm Vương dễ xử, tiểu quỷ khó chơi’, loại người này vẫn luôn thù dai, giống như rắn độc vậy, một khi bị cắn trúng một cái, không chỉ là mất mạng đơn giản như vậy đâu!”