17.
Trạch Vu Quân Lam Hi Thần tuân theo tác phong hành sự nhất quán của Lam gia, mặc dù chỉ là việc nhỏ như đọc sách cũng không chút cẩu thả, rất có sức thu hút. Chỉ là tại sao những chuyện thả thính xẹt ra tia lửa giữa đệ đệ và Nguỵ công tử trong quá khứ cũng phải viết kỹ càng tỉ mỉ như thế chứ, trước thì có thúc phụ cử Vong Cơ giám sát chép phạt sớm chiều ở chung một tháng, sau thì có mình chủ động mời người ta đến chữa thường ở chỗ suối nước lạnh, nơi Vong Cơ thường tới, thậm chí ngay cả những con thỏ ở sau núi Lam gia cũng đều có sự góp công to lớn, cái này gọi là “Ý trời đã định’ đó sao!
Người nào đó đặc biệt muốn nghe Trạch Vu Quân đọc ‘ý trời đã định’ sau khi thành công trêu ghẹo Hàm Quang Quân thì cất cao giọng cười lanh lảnh ha ha ha ha ha ha ha ha ha (????)
Trạch Vu Quân: Giận ghê nhưng vẫn phải duy trì nụ cười quy phạm (^_^)
Cũng may lại có một người quen đột nhiên xuất hiện khiến cho Trạch Vu Quân đang bất lực có thời gian ngừng lại nghỉ ngơi.
Người mới tới mặc áo khoác Kim Tinh Tuyết Lãng trên tay cũng đang cầm mấy đoá Kim Tinh Tuyết Lãng nở to rực rỡ, tướng mạo tuấn mỹ, giữa trán điểm một nốt đan sa, chính là Kim Tử Hiên.
Chuyện là Kim Tử Hiên đang ở biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng ở Kim Lân Đài nghiêm túc cắt mấy cành mẫu đơn đẹp nhất, chuẩn bị đóng gói kỹ càng tặng cho người trong lòng ở Liên Hoa Ổ xa xôi, ai ngờ chớp mắt một cái hoa trước mặt muốn tặng không thấy đâu, thay vào đó là vài người quen có biểu tình khác nhau đang ngồi ở một nơi không biết tên này. Ồ, còn có người không quen, ví như hai đứa nhỏ bên cạnh Trạch Vu Quân, ví như hung thi nằm trong trận pháp quỷ dị cách đó vài trượng.
“Chậc, vì sao ngay cả Kim khổng tước ngươi cũng tới đây?”
Thời gian trước Nguỵ Vô Tiện ở Kim Lân Đài mắng người Kim thị một trận to trước mặt mọi người, sau vụ thao túng Ôn Ninh giết tên gia phó độc ác ở Cùng Kỳ Đạo, lúc này nhìn thấy Kim Tử Hiên đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt gì.
Kim Tử Hiên cũng không có hảo cảm sâu nặng với Nguỵ Vô Tiện, nể mặt hắn là sư đệ mà người trong lòng y vẫn luôn bảo vệ, chỉ xoay người không để ý tới, chắp tay hành lễ với Lam Khải Nhân, các vị gia chủ và Hàm Quang Quân, Nhiếp Hoài Tang.
Chỉ là mấy cành mẫu đơn cầm trong tay hơi kỳ cục, bất quá bản thân cũng không để ý. Kim Tử Hiên lại chuyển sang Giang Trừng bên kia hỏi thăm ngọn ngành việc xảy ra.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hành động vờ như không thấy của người này là đang khiêu khích, lại thấy Giang Trừng và thằng nhãi này còn trò chuyện với nhau vui vẻ, e rằng cũng vì nguyên nhân sư tỷ. Một cơn lửa giận không tên bùng lên trong lòng, quay đầu lại thấy Lam Vong Cơ vẫn nghiêm chỉnh chăm chú nhìn hắn, lửa giận “bẹp” một cái bị tưới tắt ngúm.
Oa oa Nhị ca ca của ta tại sao lại tốt như vậy chứ? (づ ̄3 ̄)づ
Nếu bản thân Kim Tử Hiên đã ở đây, vậy nội dung tiếp theo trên Thiên Thư thạch chắc chắn có liên quan đến Kim Tử Hiên, vì thế ….
[….. “Hoá ra tổ tiên Lam gia là hoà thượng, hèn chi. Vì gặp một người mà đi vào hồng trần, người đi ta cũng đi, thân này không ở lại trần gian. Nhưng tổ tiên nhà y là một nhân vật như vậy, tại sao sinh ra đời sau không hiểu phong tình đến như vậy?”
….. Lúc này, có người hỏi: “Tử Hiên huynh, ngươi thấy vị tiên tử nào là tốt nhất?”
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng vừa nghe thấy, không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên đang ngồi hàng đầu Lan Thất.
….. Kim Tử Hiên nhướng mày, nói: “Không cần nhắc tới”.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nói: “Cái gì kêu là không cần nhắc tới?”
….. Kim Tử Hiên ngạo mạn nói: “Bốn chữ ‘Không cần nhắc lại’ rất khó hiểu hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện cười lạnh: “Đương nhiên không khó hiểu, nhưng rốt cuộc ngươi có gì bất mãn với sư tỷ của ta, điều đó mới là khó hiểu”.
….. Kim Tử Hiên hỏi vặn lại: “Tại sao ngươi không hỏi, rốt cuộc nàng có chỗ nào khiến ta vừa lòng?”
Giang Trừng bỗng nhiên đứng lên.
Nguỵ Vô Tiện đẩy y ra, tự mình chắn phía trước cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng bản thân ngươi khiến nhiều người vừa ý lắm chắc? Lấy đâu ra tự tin mà ở đây kén cá chọn canh!”
Kim Tử Hiên …. buột miệng thốt ra: “Nếu nàng không hài lòng, ngươi kêu nàng giải trừ hôn ước này đi! Tóm lại ta không hiếm lạ sư tỷ tốt của ngươi, nếu ngươi hiếm lạ thì ngươi đi tìm phụ thân của nàng mà đòi! Ông ấy không phải đối xử với ngươi còn thân hơn con ruột hay sao?”
….. Nguỵ Vô Tiện giận không thể dằn nổi, phi thân tới, đấm liền. Kim Tử Hiên tuy rằng sớm đã phòng bị, nhưng không dự đoán được hắn lại tấn công nhanh như vậy, lời còn chưa dứt đã nhào đến, ăn một cú đấm, nhất thời tê rần nửa bên mặt, không nói tiếng nào, lập tức đánh trả.]
Kim Tử Hiên che mặt: Không phải nói là viết về thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện thôi sao, tại sao chuyện ngu ngốc năm đó ta làm cũng có vậy?
Nguỵ Vô Tiện lúc này lại một lần nữa nhìn về phía Kim Tử Hiên, sau đó nói với mấy người khác: “Hiện giờ ta vẫn rất muốn đập hắn một trận phải làm sao đây?”
Nhiếp Hoài Tang: Nghe thấy hình như có chút nên đánh thiệt ta?
Nhiếp Minh Quyết: Đánh tay không thì có gì hay, có bản lĩnh thì đao thật kiếm thật đánh một trận.
Lam Khải Nhân: Một đứa hai đứa tiểu bối này đều là thiếu giáo huấn.
Lam Hi Thần: Định nói cấm tự tiện đánh nhau nhưng ở đây cũng không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ nha.
Lam Vong Cơ: Nếu không phải tại người này thì Nguỵ Anh cũng không rời đi sớm như vậy, ủng hộ Nguỵ Anh.
Giang Trừng: Gả đi rồi là có thể đánh nhau tuỳ tiện hay sao? Lúc này không nên kết thù với Lan Lăng Kim thị, bằng không hôn kỳ đã tạm xác định đổi thành chưa xác định bây giờ.
[….. Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, nói: “….. Sư tỷ nếu tới thì tốt rồi. May mà ngươi không ra tay”.
Giang Trừng nói: “Ta muốn ra tay ấy chứ, nếu không phải tại ngươi đẩy ra, thì gò má bên kia của Kim Tử Hiên cũng nhìn không ra rồi”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Vẫn không nên, mặt hắn không đối xứng như bây giờ càng xấu hơn một chút. Ta nghe nói thằng nhãi giống chim khổng tước này hình như đặc biệt yêu quý gương mặt của mình, không biết bây giờ soi gương có cảm nghĩ gì? Ha ha ha ha ….” Đập tay xuống đất cười to một trận, Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Thật ra ta nên để ngươi ra tay, ta đứng bên cạnh xem, như vậy Giang thúc thúc không cần phải đến. Nhưng không còn cách nào, nhịn không nổi!”
….. “Ngươi đi đi, không cần ở đây với ta. Nhỡ Lam Vong Cơ lại tới nữa, ngươi sẽ bị y tóm được. Có rảnh đi xem thử bộ dạng bị phạt quỳ ngu ngốc kia của Kim Tử Hiên đi”.
….. “….” Giang Trừng nói: “Ngươi vẫn là mau cút về Vân Mộng đi! Ta thấy là y vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi đâu”.
Vì thế, buổi tối, Nguỵ Vô Tiện thu dọn đồ đạc, cùng Giang Phong Miên trở về Vân Mộng.]
Kim Tử Hiên còn đang hối hận, năm đó nếu không đánh nhau vì cuộc nói chuyện này, nói không chừng bây giờ y và a Ly đã thành thân rồi, đâu đến nỗi hôn ước chỉ mới vừa giao kết giống hiện nay chứ. Ngay sau đó nghe thấy hai vị đệ đệ của vợ tương lai thảo luận làm thế nào để đập y, mắng y ngu ngốc …. Sắc mặt Kim Tử Hiên lập tức biến đen, y quả nhiên trời sinh không hợp với hai tên gia hoả này.
18.
Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ nếu cuốn sách này viết Nguỵ Vô Tiện là vai chính, vậy những chuyện ngu xuẩn năm đó hẳn là hết rồi đúng không? Đào bới lịch sử đen tối vạch trần những sự kiện hoang đường, nếu lại đọc tiếp mấy câu chuyện hư hỏng thời niên thiếu đó thì thật là không còn mặt mũi gặp ai mà (*/ω\*)
Nhưng tên chương kế tiếp vừa được Lam Hi Thần đọc lên đã nói với bọn họ rằng vẫn chưa kết thúc.
[Phiên ngoại. Đài sen]
Đài sen à, là đài sen của Cô Tô hay đài sen của Vân Mộng? Quả nhiên vẫn là đài sen của Vân Mộng ăn ngon hơn đúng không, mặc dù hình như hắn chưa từng ăn đài sen của Cô Tô. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thể ngồi ở bên cạnh Lam Vong Cơ thì thật là buồn chán, đối với Nhị ca ca cách đó vài bước chỉ có thể nhìn mà không thể sờ tí gì thật là muốn khóc ghê, làm sao hai bọn hắn mới vừa bày tỏ nỗi lòng chẳng bao lâu thì đã phải yêu xa rồi cơ chứ??
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt của hắn lập tức chuyển thành mừng rỡ như điên, hắn thế mà gặp được sư tỷ! Nhịn không được dụi dụi mắt, Giang Yếm Ly trong bộ váy tím ở trước mắt vẫn không biến mất, nàng thoạt nhìn giống như mới từ phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng nồi canh sườn hầm củ sen đầy ngập, lập tức nhào lên …. Còn chưa tới nơi, đã bị Kim Tử Hiên chắn ngang.
Giang Trừng đỡ lấy nồi canh trên tay Giang Yếm Ly, mắng: “Không nhìn thấy trên tay a tỷ có cầm đồ vật hả, ngươi là con nít ba tuổi hay sao mà còn lỗ mãng!”
Nguỵ Vô Tiện cũng không giận, đi vòng qua Kim Tử Hiên đến bên cạnh Giang Yếm Ly kéo ống tay áo nàng làm nũng: “Sư tỷ xin lỗi, vừa rồi chỉ vì ta mừng quá, ta cho rằng sẽ rất lâu nữa mới được gặp lại sư tỷ đó”.
Lam Vong Cơ vốn chuẩn bị đi qua bên cạnh Nguỵ Vô Tiện thấy vậy đứng yên rồi lại ngồi xuống.
Bị tình hình bất ngờ xảy ra làm cho kinh ngạc, Giang Yếm Ly cũng chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau khi đưa nồi canh cho Giang Trừng rồi theo lễ nghi mà hành lễ vấn an đối với mọi người, cũng không kịp nói chuyện với Kim Tử Hiên đã kéo Nguỵ Vô Tiện qua cẩn thận xem xét, “Nghe a Trừng nói a Tiện ngươi cũng bị thương, vết thương thế nào rồi? Có nặng không?”
Nguỵ Vô Tiện khựng lại một chút rồi tiếp tục mỉm cười trả lời: “Một vết thương nhỏ mà thôi, đã lành lâu rồi, không phải sư tỷ không biết Giang Trừng trước giờ đều đánh không lại ta, làm sao có thể bị hắn đánh trọng thương được chứ!”
Sắc mặt Giang Trừng bị hắn nói một hồi xanh một hồi trắng, biết ý hắn vốn là không muốn a tỷ lo lắng, nên rốt cuộc cũng không mở miệng phản bác.
Lam Hi Thần đối với cái vị nói năng trước sau bất nhất này cảm thấy rất buồn cười, sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện đột nhiên xông tới kéo Lam Vong Cơ ở sau lưng mình, dẫn y tới trước mặt Giang Yếm Ly.
Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, cực kỳ cao hứng giới thiệu với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, đây là sư tỷ tốt nhất của ta!”. Rồi có chút thấp thỏm nói với Giang Yếm Ly còn đang chưa hiểu chuyện gì: “Sư tỷ, đây là Lam Trạm của Cô Tô Lam thị, là người mà ta thích, là kiểu thích sẽ tam bái kết thành đạo lữ, sư tỷ ….”
Kim Tử Hiên vẫn đang đứng bên cạnh bọn họ lúc này đã hoàn toàn cứng đờ, làm như bị sự thật kinh hoàng này doạ sợ rồi, ánh mắt nhìn hai người Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ thực giống như là đang nhìn yêu thú đáng sợ.
Giang Yếm Ly sửng sốt trong giây lát, nhìn bộ dạng hiếm khi bối rối của sư đệ nhà mình, lại chuyển hướng sang nhìn phía người Lam gia, thấy tông chủ Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu tỏ ý, thúc phụ Lam gia tuy sắc mặt không vui nhưng lại không nói câu nào phản đối, liền hơi buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, khẽ cười nói: “Nếu đã thích, cùng là nam tử thì có sao đâu? Dù sao, có thể lưỡng tình tương duyệt … đã là khó có được! Hàm Quang Quân, sau này a Tiện phiền ngươi chăm sóc”.
Lam Vong Cơ nghiêm túc chắp tay hành lễ, trả lời: “Vâng, đa tạ Giang cô nương”.
Nguỵ Vô Tiện cười càng thêm rạng rỡ, kéo tay Lam Vong Cơ lắc qua lắc lại, “Lam Trạm Lam Trạm, ta nói với ngươi, sư tỷ của ta rất tốt, là sư tỷ tốt nhất trên đời, sư tỷ nấu canh cũng là ăn ngon nhất!”
Thấy Nguỵ Vô Tiện muốn cùng Lam Vong Cơ ăn canh chung, Giang Yếm Ly mang chút áy náy nói: “Trong chớp mắt đã đến nơi này, cho nên mặc dù nồi canh cầm trên tay, bên trong cũng có muỗng, nhưng lại không có chén”.
……
Nguỵ Vô Tiện trơ mắt nhìn Giang Yếm Ly dùng muỗng đút hai đứa nhỏ a Uyển và Cảnh Nghi ăn canh, tên Kim Tử Hiên kia cũng ngồi chung bên cạnh, thèm muốn chết, nhào vào lòng Lam Vong Cơ ở bên cạnh khóc hu hu nói: “Lam Nhị ca ca, ta cũng muốn ăn canh”.
Giang Trừng quả thực nhìn không nổi nữa, rống lên: “Nguỵ Vô Tiện ngươi có thể làm chuyện đứng đắn một chút không, ngươi lại không phải chưa từng ăn!”
Lam Vong Cơ rất là đoan chính an ủi Tiện ba tuổi trong lòng, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Đọc xong đi ra ngoài là có thể ăn được rồi”.
Cho nên chương phiên ngoại này rốt cuộc viết cái gì đây?
Sau khi Lam Hi Thần đọc xong một mảnh yên tĩnh ….
Mọi người không nói nên lời, vốn cho rằng thời niên thiếu bị trêu ghẹo rất nhiều, Lam Vong Cơ khẳng định là nổi nóng tức giận, tình cảm vượt qua mức bạn bè đối với Nguỵ Vô Tiện chắc chắn cũng là sau đó mới có, ai ngờ trước đó lâu như vậy thế mà đã vô tình hữu ý nhớ mãi không quên.
“Lam Trạm ngươi ngốc hay sao, ta thuận miệng nói nhăng nói cuội ngươi cũng tin. Còn may tất cả những gì ta nói đều là mấy thứ đài sen vỏ dưa hấu linh tinh, nếu ta nói đến kỳ trân dị thảo yêu ma quỷ quái gì đó, chẳng lẽ ngươi cũng thật sự đi tìm hay sao ha ha ha ….” Nguỵ Vô Tiện dựa vào trên người Lam Vong Cơ cười ngả nghiêng, thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn lắng nghe mặt không đổi sắc, vẻ mặt như bình thường, có chút kỳ quái đưa tay lên, sờ mặt y … cảm giác nóng rực, lập tức cười lớn hơn nữa. “Tại sao ngươi lại đáng yêu như vậy ha ha ha”.
Rốt cuộc cười đủ rồi Nguỵ Vô Tiện sau đó “bẹp” một cái hôn lên gương mặt như bạch ngọc của Lam Vong Cơ, hai mắt nghiêm túc nói với Lam Vong Cơ: “Thật ra những gì mới đọc nói muốn lừa ngươi bị sào trúc đánh cũng là nói nhăng nói cuội thôi, khi đó, chỉ đơn thuần là muốn cùng chơi với ngươi, xem lá sen nối tiếp nhau đến tận chân trời ở Vân Mộng, ăn món ăn đặc sản Vân Mộng, đợi sau khi rời khỏi đây, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?”
Hai mắt Lam Vong Cơ tràn ngập ánh sao rực rỡ lấp lánh, vui vẻ đồng ý: “Được!”
Giang Yếm Ly nhìn dáng vẻ tình đầu ý hợp của hai người, ánh mắt dịu dàng như nước, lặng lẽ chúc phúc cho a Tiện nhà mình có thể luôn hạnh phúc như vậy. Kim Tử Hiên đứng bên cạnh đột nhiên cầm tay nàng, rốt cuộc đã tặng được mấy đoá Kim Tinh Tuyết Lãng mang tới, hai người cũng cực kỳ ăn ý nhìn nhau mỉm cười.