[Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra đến cùng chỉ là mượn đề tài. Hắn cười nói: “Không phải ngươi nói sao? Mũi tên mở màn tính là gì, có bản lĩnh thì ở khu săn bắn mới thấy được thực lực”.
Kim Tử Huân “ha” một tiếng, phảng phất cảm thấy buồn cười, nói: “Ngươi chỉ là dựa vào tà ma ngoại đạo, lại không phải là bản lĩnh thực sự, thổi vài tiếng sáo mà thôi, tính là thực lực gì chứ?”
Nguỵ Vô Tiện kỳ quái nói: “Ta lại không dùng âm mưu quỷ kế, tại sao không tính? Ngươi cũng có thể thổi vài tiếng sáo, xem có hung thi oán linh nào chịu theo ngươi không?”
Kim Tử Huân nói: “Ngươi không tuân thủ quy củ như vậy, so với âm mưu quỷ kế cũng không tốt hơn bao nhiêu!”
….. Nguỵ Vô Tiện lười tranh cãi với gã, cười nói: “Vậy được, ta cũng không biết cái gì mới gọi là bản lĩnh thực sự, mời ngươi lấy ra để thắng ta, khiến ta nhìn một chút đi”.
Nếu là có thể thắng thì Kim Tử Huân lúc này cũng đã không nghẹn khuất như vậy. Gã nghẹn một lát càng nghĩ càng giận, trào phúng nói: “…. Nguỵ công tử không tuân thủ quy củ cũng không phải lần đầu tiên. Bữa tiệc lần trước và đại hội săn bắn lần này đều không mang kiếm, nửa điểm lễ nghĩa cũng không chú ý, ngươi đặt những người tham dự chúng ta đây ở chỗ nào cùng với ngươi vậy?”
Nguỵ Vô Tiện lại … quay đầu nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, quên không nói, cám ơn ngươi vừa rồi giúp ta chắn một kiếm kia nha”.
Thấy Nguỵ Vô Tiện tỏ ra không thèm để mình vào mắt, Kim Tử Huân nghiến răng một cái, nói: “Gia giáo Vân Mộng Giang thị, cũng chỉ đến thế!” Kim phu nhân đầu mày nhướng lên, trách mắng: “Tử Huân!”
Nghe một câu như thế, nụ cười của Nguỵ Vô Tiện đột nhiên biến mất. Hắn nói: “Gia giáo?” Hắn từ từ quay đầu lại, nói: “Tà ma ngoại đạo?”. Lam Vong Cơ trầm giọng nói: “Nguỵ Anh”.
Đám người Kim Tử Huân cũng cảm thấy bầu không khí khác thường, nín thở nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện lại cười một cái, nói: “Muốn biết vì sao ta không mang kiếm không? Nói cho các ngươi cũng không sao”. Hắn gằn từng chữ: “Bởi vì ta chính là muốn cho các ngươi biết, mặc dù ta không cần kiếm, chỉ bằng cụm từ ‘tà ma ngoại đạo’ trong miệng các ngươi, cũng có thể nổi trội nhất, khiến tất cả các ngươi đều không theo kịp”. Câu này vừa thốt ra, gần như tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.]
Mang kiếm ở sự kiện chính thức coi như vì lễ nghĩa, nhưng không mang kiếm cũng không đến mức coi thường người khác, cho dù nghiêm trọng như vậy, làm gì đến lượt một kẻ ngang hàng, vô danh tiểu tốt, tu vi thấp hơn mở miệng chỉ trích?
Mọi người hiện tại ở đây ban đầu còn đang mắng Kim Tử Huân kia vô cớ gây rối, càn quấy, nhìn cái vẻ mặt đáng giận, khiêu khích không được, lại ỷ vào người đông thế mạnh bới lông tìm vết kia, quả thực là uổng làm con cháu thế gia. Chỉ đáng thương Nguỵ Vô Tiện, làm thế nào lại dính vào kẻ tiểu nhân đáng ghét này.
Nhưng ngay sau đó cũng bị lời nói của Nguỵ Vô Tiện đáng thương làm cho kinh sợ, bởi vậy không khó tưởng tượng trận sấm sét giữa trời quang ngay tại chỗ do lời này gây ra cho những kẻ có ý đồ xấu đó.
Nhiếp Hoài Tang líu lưỡi, tuy nói lời này phần lớn là sự thật, nhưng bất kể là lúc nào thì bản lĩnh tạo ra thù hận của Nguỵ huynh cũng đều rất thoả đáng nha.
Trước kia thiên phú kinh người, lúc người khác vùi đầu học hành khổ sở, mồ hôi toàn thân như mưa, thì hắn đi dạo phía đông lang thang phía tây, bắt thỏ đuổi gà, nhưng người cầm cờ đi trước chính là hắn; Hiện giờ thì sao, nếu chỉ bàn khả năng chiến đấu, bốn chữ ‘Di Lăng Lão Tổ’, đã thuyết minh lời nói ‘theo không kịp‘ là không sai rồi.
Nhưng, loại lời nói này, ở tình huống nhạy cảm như vậy, từ chính miệng hắn nói ra, thích hợp không?
Đối với biểu tình chứa đựng sự kinh ngạc của mọi người, Nguỵ Vô Tiện chỉ nói: “Kim Tử Huân kia mở miệng khiêu khích, chỉ trích lung tung chẳng lẽ còn không cho ta phản bác hay sao, huống hồ lời nói của bổn Lão tổ cũng không có chút giả dối khoa trương nào”.
“Nhưng mà, Vô Tiện sư điệt,” Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi đã nói, Diêm Vương dễ xử, tiểu quỷ khó chơi hay sao, như thế, chính là gây thù chuốc oán với toàn bộ người có mặt tại đó rồi còn gì?”. Ừ, những người có thể phụ hoạ lời nói này, toàn bộ là tiểu nhân không thể thoát được.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta nhịn được bọn họ mắng ta, nhưng nhất quyết không nhịn nổi bọn họ chê khen Giang thị! Giang gia đang đứng vào giai đoạn tạo uy thế, phục hưng xây dựng, càng cần phải khuếch trương chí khí, làm sao có thể đứt hơi ở chỗ của ta được? Cho dù ta thật sự là một con rùa đen mai mềm, không quan tâm mặt mũi gia môn chịu sự mắng chửi này, những kẻ có bụng dạ như thế có thể thật sự không kiêng kị mà công nhận người tu ngoại đạo như ta là một người có thực lực mạnh mẽ sao? Cho nên, chung quy không còn cách nào, chi bằng sảng khoái một trận!”
Khi đó Nguỵ Vô Tiện, là đệ tử đầu tiên của Giang tông chủ trước đây, là sư huynh, phụ tá đắc lực của Giang tông chủ hiện giờ, tâm mong muốn nhanh chóng xây dựng lại Giang gia không kém hơn Giang Trừng, cho nên lên giọng, cho nên không kim đan lại không có kiếm đã trở thành nhược điểm không lớn không nhỏ. Nhưng, mọi người bình tĩnh xem xét, nếu đổi là mình làm, xác thực là không có cách nào tốt hơn.
Không có giải pháp.
Nhiếp Hoài Tang nói: “Tuy nói như thế, nhưng Kim Tử Huân là kẻ lòng dạ hẹp hòi đến cỡ nào, Nguỵ huynh ngươi sợ là phải ăn mệt trong cái hố này của gã nha”.
Nguỵ Vô Tiện cười nhạo, “Sao có khả năng”.
Bởi vậy càng có thể thấy, Nguỵ Vô Tiện luôn cười nhạo Kim Tử Hiên kiêu căng ngạo mạn, kỳ thật thân thể hắn lớn lên ở Giang gia, nhưng ngạo khí trong xương cốt ở một mặt nào đó thật sự chẳng thể kém bao nhiêu.
[Loại lời nói cuồng vọng đến cực điểm này, chưa bao giờ có một đệ tử thế gia nào dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Sau một lúc lâu, Kim Tử Huân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hét lớn một tiếng: “Nguỵ Vô Tiện! Bất quá chỉ là một tên con trai gia phó, ngươi cũng quá mức càn rỡ rồi!!!” Nghe thấy bốn chữ kia, ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng tụ, đồng tử Nguỵ Vô Tiện co lại, tay phải sắp sửa nâng Trần Tình lên. Đúng lúc không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chạm vào là nổ ngay, bỗng nhiên một người nói: “A Tiện!”
Nghe thấy giọng nói này, áp lực trong lòng Nguỵ Vô Tiện lập tức dỡ bỏ, quay đầu nói: “Sư tỷ?”
Giang Yếm Ly vẫy vẫy tay về phía hắn, nói: “A Tiện, ngươi đến đứng ở phía sau ta”.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, còn chưa nhúc nhích, Kim phu nhân vội nói: “A Ly, chuyện của bọn chúng, con không cần ra mặt”. Giang Yếm Ly lại mỉm cười áy náy với Kim phu nhân, đi tới phía trước, chắn trước người Nguỵ Vô Tiện, thi lễ với đám người Kim Tử Huân.
Đám người Kim Tử Huân cũng không biết nên ứng phó như thế nào … Giang Yếm Ly nói với Kim Tử Huân: “Kim công tử, nghe ý tứ mới vừa rồi của ngài, là a Tiện một mình chiếm hết ba phần con mồi của Bách Phượng Sơn, không tuân thủ quy củ, quá mức cuồng vọng. Ta … cũng chưa bao giờ nghe qua loại chuyện này, nghĩ đến thật sự là khiến cho chư vị thêm phiền toái, ta thay hắn xin lỗi chư vị”. Dứt lời, quả thực cúi người hành lễ, thoạt nhìn là một cái lễ tạ lỗi trịnh trọng nghiêm túc. Nguỵ Vô Tiện kêu lên: “Sư tỷ!” Giang Yếm Ly chưa đứng thẳng dậy, nhìn về phía hắn, khẽ lắc đầu rất nhẹ không thể phát hiện, Nguỵ Vô Tiện đành phải siết chặt nắm tay không nói lời nào.]
Cho dù là tự mình đọc những lời chửi rủa chỉ trích đó, Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn lại tranh luận câu chuyện nhàm chán lúc trước này, hiện giờ hắn chỉ nhớ rõ, hành động ấm áp khi đó sư tỷ đứng trước mặt hắn, bảo vệ hắn sau lưng, sư tỷ vẫn luôn là sư tỷ tốt nhất.
Nguỵ Vô Tiện quay mặt qua, nhe răng cười với Giang Yếm Ly, rất là vui vẻ.
Giang Yếm Ly làm như biết suy nghĩ của hắn, phối hợp duỗi tay sang, khẽ xoa đầu hắn mấy cái, “A Tiện ngoan”.
Được khích lệ Nguỵ Vô Tiện liền nhoẻn miệng cười càng vui vẻ hơn.
Mọi người: Dưới tình hình như thế, còn có thể nghe lời, coi bộ sức ảnh hưởng của Giang cô nướng đối với Nguỵ Vô Tiện đã tăng lên, nhưng hiện giờ, thực sự khiến người ta không nỡ nhìn thẳng á.
Kim Tử Hiên ghét bỏ, vẻ mặt cười ngu ngốc, quả thật xấu muốn chết!
Tiết Dương cũng rất ghét bỏ, “Ta nói, tại sao bị mắng như vậy mà ngươi còn có thể cười được? Lúc đánh giặc, những kẻ chính đạo đó đã nịnh hót ngươi như thế nào, mới bao lâu mà đã bắt đầu qua cầu rút ván, ngược lại nhớ tới âm mưu quỷ kế con trai gia phó? Ra tay đi chứ, giết chết tất cả có phải là thanh tịnh không?”
Có một khoảnh khắc, Giang Trừng thậm chí đã tán thành lời nói của Tiết Dương.
Giai đoạn trước chiến tranh còn tốt, chinh phạt Ôn thị kết thúc, những người đó làm như đã quên Nguỵ Vô Tiện từng giết bao nhiêu kẻ địch, lập được bao nhiêu chiến công, càng ngày càng nhiều ngươi cứ đứng trên lập trường chính đạo chính thống, bao nhiêu lần tuyên bố khẳng khái, trong tối ngoài sáng mà sắp đặt thị phi, mắng hắn tà ma ngoại đạo, chế giễu hắn không có gia giáo.
Y không phải không biết, chỉ vì phải tranh đấu một vị trí cho Vân Mộng Giang thị, vùi đầu vào công việc của tông môn, bận bịu xã giao, nhưng hoá ra chính là đang ở trong một dòng chảy hỗn loạn đục ngầu như vậy sao?
Nguỵ Vô Tiện không thể hiểu hết nỗi mẫn cảm hiếm có của Giang Trừng, nhưng tóm lại thật ra bọn hắn đều hiểu, thế gian trần tục chính là thế gian trần tục như thế, không thể nào phá vỡ ngay lập tức, chỉ có thể bước đi trong đó mà giữ mình cho tốt, rồi dùng sức lực nhỏ bé để thay đổi.
Bất kể như thế nào, Giang gia không thể ngã.
Lam Vong Cơ đối với góc nghiêng gương mặt tươi cười của Nguỵ Vô Tiện, lại một lần nữa tự trách mình đã nói lời không tốt, đồng thời sâu trong lòng hâm mộ Giang Yếm Ly có thể quang minh chính đại đứng trước người Nguỵ Vô Tiện.
Nhưng tương lai còn dài, người sau này có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh ngươi, là ta.
Nguỵ Vô Tiện biết được Lam Vong Cơ cũng tức giận vào lúc đó, rất là hài lòng, nghĩ nghĩ, liền nói: “Lam Trạm, lần sau nếu ta lại bị lời nói bao vây, thì ta phụ trách mắng, còn ngươi phụ trách đánh, không thành vấn đề chứ?”
“Ừm”.
Mọi người: “…..”
[Kim Tử Hiên thần sắc phức tạp đứng xa xa nhìn chăm chú sang bên này. Đám người Kim Tử Huân thì căn bản không che giấu vẻ đắc ý trên mặt, vô cùng khoái trá. Kim Tử Huân ha ha nói: “Giang cô nương thật là thông minh hiểu chuyện, lý lẽ rõ ràng. Sư đệ của cô nương thật sự là vô cùng không ổn, cũng xác thật gây nên không ít phiền toái. Bất quá … nể mặt Giang cô nương và Giang tông chủ, xin lỗi thì không cần, hai nhà Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị vốn tình như thủ túc mà”.
Gã thiếu điều vênh váo tự đắc cất tiếng cười to. Lửa giận trong lòng Nguỵ Vô Tiện nổi phừng phừng, xương khớp tay siết chặt kêu răng rắc, đang định nói chuyện, Giang Yếm Ly cung kính xong, đứng thẳng dậy, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng mà, cho dù ta chưa từng tham gia săn bắn, nhưng cũng biết một chút — săn bắn qua các đời từ xưa đến nay, chưa bao giờ nghe qua có một quy củ, là không cho phép một người săn bắn quá nhiều”
Giang Yếm Ly nói: “Cho nên, ngài nói a Tiện không tuân thủ quy củ, rốt cuộc là không tuân thủ quy củ nào?”
Lúc này, đến phiên Nguỵ Vô Tiện bật cười ha ha thành tiếng. Kim Tử Huân tái xanh mặt mày, nhưng không lên tiếng phản bác … Gã chưa từng thấy Giang Yếm Ly đứng ra nói chuyện, không nắm chắc được mức độ phản ứng, Kim phu nhân và Giang Trừng đều cực kỳ coi trọng Giang Yếm Ly, gã không dám tuỳ ý đụng chạm, còn nếu nói là truy cứu — thật đúng là tìm không ra quy củ này!
….. Nàng lại nói: “Săn bắn không phải chỉ liên quan đến thực lực hay sao? Cho dù hết quỷ, không phải vẫn còn yêu và quái đó sao? … Phương thức a Tiện sử dụng tuy không giống người khác, nhưng cũng là bản lĩnh mà hắn tu luyện ra. Không thể bởi vì người khác không có duyên với một phần ba con mồi đó, mà nói hắn là tà ma ngoại đạo đúng không”. Không ít kẻ ồn ào hùa theo Kim Tử Huân nhất thời đều cùng xanh mặt tái mét giống gã …
Giang Yếm Ly lại nói: “Huống hồ, săn bắn là săn bắn, tại sao lại lấy chuyện gia giáo ra nói? A Tiện là đệ tử Vân Mộng Giang thị, cùng lớn lên với hai tỷ đệ ta, tình như thủ túc. Buột miệng nói hắn là ‘con trai gia phó’, xin thứ lỗi ta không thể chấp nhận. Bởi vậy ….” Nàng đứng thẳng người, cao giọng nói: “Vẫn hy vọng Kim Tử Huân công tử, có thể xin lỗi, Nguỵ Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị ta!”
….. Kim Tử Huân … sắc mặt xanh đen, ngậm miệng không nói. Giang Yếm Ly cũng im lặng nhìn gã chằm chằm, tuyệt không dời đi ánh mắt. Kim phu nhân nói: “A Ly, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì, đều là việc nhỏ, đừng nóng giận nha”.
Giang Yếm Ly nhẹ giọng nói: “Phu nhân, a Tiện là đệ đệ của con, người khác làm nhục hắn, với con mà nói, không phải việc nhỏ”.
Kim phu nhân liếc mắt nhìn Kim Tử Huân một cái, hừ lạnh nói: “Tử Huân, nghe thấy không”. Kim Tử Huân kêu lên “Bá mẫu!”
Muốn gã xin lỗi Nguỵ Vô Tiện, điều đó trăm triệu lần không thể …]
Kỳ thật, không phải người biết rõ, sẽ rất khó tin tưởng, Giang Yếm Ly trong lời đồn, bình thường không có gì đặc biệt, luôn nhẹ nhàng dịu dàng, sau khi Nguỵ Vô Tiện bị Kim Tử Huân nhục nhã, lại có thể có thái độ gan dạ sáng suốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tranh luận mạnh mẽ như vậy.
Giang Yếm Ly lúc này vẫn dịu dàng khéo léo, mặt mày tươi cười như mọi khi.
Đây là đương nhiên.
Nàng là trưởng nữ Giang gia, tuy không xinh đẹp hơn người, cũng không có thiên phú xuất chúng. Nhưng gia huấn ‘Biết rõ không thể làm mà vẫn làm‘, nàng cũng hiểu rõ không kém bất kỳ người nào.
Cho nên, nếu vì vậy mà rước lấy mâu thuẫn giữa hai nhà Kim, Giang thì thế nào, Nguỵ Vô Tiện là đệ đệ thân thiết của nàng, người khác mượn cớ làm nhục đệ đệ ruột, với trưởng tỷ mà nói, sao có thể là việc nhỏ!
Nàng trời sinh tính tình thiện lương nhu hoà, nhưng vì bảo vệ hai đệ đệ, cũng có thể vô cùng kiên cường.
Người như thế chính là người tâm phúc của Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng cho tới bây giờ, cũng là nữ tử mà Kim Tử Hiên đã từ hôn một lần sau đó trông ngóng cầu xin trở về.
Kim Tử Hiên trong lòng rất đắc ý, Yếm Ly tốt như thế là thê tử của y đó nha, vì thế trên mặt lại hiện lên dáng vẻ kiêu ngạo kia.
Nhưng lần này Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng có thấy cũng sẽ không nói đó là cái vẻ kiêu ngạo khó nhìn, bởi vì hai bọn hắn cũng đang kiêu ngạo y như thế.
Nhiếp Hoài Tang khó chịu, tại sao mình không có tỷ tỷ như vậy kia chứ? Có nên dứt khoát nhận kết nghĩa không? Ừ, thật là một ý kiến không tồi nha!
Lam Khải Nhân vuốt râu, nhớ lại bạn cũ Giang Phong Miên, và huyền môn danh sĩ Tử Tri Chu năm đó. Nhị vị nếu trên trời có linh, có thể biết được chuyện thế gian, điều kiêu ngạo nhất chỉ sợ không phải đại đệ tử Nguỵ Vô Tiện, con trai độc nhất Giang Vãn Ngâm, mà hẳn là Giang Yếm Ly – vị trưởng nữ có khí khái Giang gia nhất này đi.