105.
Để tránh cho Lam Vong Cơ sau này trở về phải trải qua mấy năm đều chép gia quy, Nguỵ Vô Tiện đặt ra nhiệm vụ hàng đầu trước mắt vô cùng cấp bách, thái độ tích cực không thể trì hoãn nhiệm vụ đọc sách, nửa lôi nửa kéo chiếc gối dựa hình người của mình về, sau đó càng thêm yên tâm thoải mái mà nép vào.
Nguỵ Vô Tiện: Nghiêm túc đàng hoàng.jpg
Lam Vong Cơ vẫn đang tự suy ngẫm lại: ….. Nguỵ Anh, hình như thật sự không tức giận?
Lam Hi Thần sắc mặt còn chưa khôi phục đứng dậy, nhân cơ hội di chuyển vị trí, chắn tầm mắt đang ngơ ngác mờ mịt của thúc phụ đại nhân nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao: Không ngờ cách làm huynh trưởng của Nhị đệ/Nhị ca lại là thế này?
Nhiếp Hoài Tang: Hi Thần ca ca, ta thật sự là rửa mắt mà nhìn đối với ngươi!
Nguỵ Vô Tiện ngược lại cảm thấy vị Trạch Vu Quân này không hổ là người có thể đảm đương chức vị tông chủ, biết điều như thế nha, vì vậy còn truyền qua một ánh mắt cảm kích ‘Đa tạ Lam đại ca’.
Lam Hi Thần lòng tràn đầy tâm trạng 囧 : Đây là đệ đệ ruột của ta á, ta có thể làm cách nào khác —_—||
Nguỵ Vô Tiện bên này tính toán nắm chắc cơ hội tiếp tục đọc, để dời đi sự chú ý của mọi người, và vớt vát chút đỉnh mặt mũi đã chìm đến vô cực của Nhị ca ca nhà hắn, nhưng sau khi đọc trước những dòng chữ của phần tiếp theo trên vách đá, vừa không có mặt mũi đối diện với phần này, sai rồi, là cảm thấy khiếp sợ đối với trình độ vô sỉ của vách đá Vô Tự Thiên Thư, lại vừa đặc biệt cảm thấy da mặt có chút nóng lên, nhỏ giọng thương lượng với các vị ở đây: “Hay là, các ngươi bịt tai lại một chút nữa đi?”
Lam Hi Thần sắc mặt vừa mới hơi biến chuyển tốt đẹp lại một lần nữa trở nên quỷ dị, vội vàng nhìn Lam Vong Cơ, chẳng lẽ đệ đệ còn làm ra hành động gì quá đáng nữa?
Lam Vong Cơ: …. Vẫn chưa.
Giang Trừng: “Ta trái lại muốn xem, hai người các ngươi còn làm ra chuyện khủng khiếp gì?”
Lam Khải Nhân vừa nhìn đã thấy sắp sửa nổi giận đến mức bệnh tình nguy kịch: Còn ra thể thống gì ….. Gia phong ở đâu hả!
Vì thế, Ôn Tình, với thái độ hoài nghi lo lắng về trình độ vô sỉ của người nào đó, sai Ôn Ninh cùng với nàng che kỹ lỗ tai hai đứa nhỏ lại; Kim Tử Hiên rất không yên tâm ra tay che kín tai Giang Yếm Ly; Hiểu Tinh Trần vẫn cứ mãi suy xét, cùng Tống Lam đưa tay che tai; Nhiếp Hoài Tang dưới sự trừng mắt của đại ca hắn, lòng tràn đầy tiếc nuối giơ tay lên … cũng chừa lại chút kẽ hở ở gần lỗ tai.
Nguỵ Vô Tiện quả thực vô cùng cạn lời đối với cái người làm như không làm này, nhưng dù sao vai chính là Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết, quân tử sáng trong, vẫn không nỡ để Lam Nhị ca ca của mình cứ như thế mất sạch mặt mũi trong ngoài, cho nên lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một lá bùa cách âm ….
[Xúc cảm này xa lạ mà khác thường, ướt át lại ấm áp. Nguỵ Vô Tiện ngay từ đầu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu trống rỗng, đợi đến khi hắn phản ứng lại, cả người đều chấn kinh rồi.
Người này, đang dùng tay nắm cổ tay hắn, đè hắn lên cây mà hôn môi.
Hắn đột nhiên vùng vẫy một cái, định mạnh mẽ kéo băng vải đen xuống, nhưng vùng vẫy thế mà không thoát được. Vốn muốn vùng vẫy tiếp, nhưng bỗng nhiên lại chợt nhịn xuống.
Thân hình của người nọ, hình như, đang khẽ run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện lập tức không vùng vẫy nữa.
Hắn thầm nghĩ: “Nhìn dáng vẻ cô nương này sức lực không nhỏ, nhưng lại vừa sợ hãi vừa xấu hổ ha? Khẩn trương đến thế này”. Nếu không cũng sẽ không nhân lúc này mà đánh lén hắn, hẳn là cố lấy hết dũng khí mới dám làm ra loại chuyện này. Huống hồ tu vi đối phương xem ra không yếu, vậy lòng tự trọng tất nhiên cũng mạnh. Nhỡ hắn tuỳ tiện kéo băng vải đen xuống và nhìn thấy được đối phương, thì cô nương này sẽ chật vật và ngại ngùng như thế nào?
Bốn cánh môi mỏng trằn trọc, thật dè dặt, khó tách khó rời. Nguỵ Vô Tiện còn chưa quyết định xong rốt cuộc nên làm gì bây giờ, thì môi răng triền miên lại đột nhiên trở nên dữ dội lên, khớp hàm Nguỵ Vô Tiện không cắn chặt, bị đối phương xâm nhập, lập tức trở nên không thể nào chống cự. Hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, định quay đầu đi, đối phương lại mạnh mẽ bóp mặt hắn xoay trở về. Giữa lúc môi lưỡi khuấy đảo, hắn cũng đầu váng mắt hoa, cho đến khi đối phương cắn một cái lên môi dưới của hắn, cọ xát một lát, rồi lưu luyến rời đi, lúc này mới miễn cưỡng hồi phục tinh thần lại.]
Âm thanh quẩn quanh trong không gian nhỏ hẹp để tránh cho mọi người nghe thấy, khoé môi Nguỵ Vô Tiện nhẹ cong lên, đợi sau khi ghi nhớ đoạn văn vài câu ngắn ngủi, liền chuyển tầm mắt về, nhân cơ hội đọc ra từng câu từng chữ, dịu dàng lưu luyến, cực kỳ thu hút ngay trước gương mặt như ngọc giờ phút này vẫn mang ánh mắt trốn tránh của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cảm giác đoạn thời gian không dài này, giống như đặt mình vào trong sự tra tấn của biển lửa địa ngục, vô cùng giày vò. Nhưng cho dù như thế, với giọng nói thu hút của Nguỵ Anh, Hàm Quang Quân rơi vào bể khổ vô biên lại dường như cảm nhận được, xúc cảm câu hồn đoạt phách, ướt át mềm mại khi hai người môi răng quấn quýt.
Dùng hết nghị lực cả một đời để kềm chế xuống, Hàm Quang Quân trên mặt không lộ ra chút gì nhưng đồng thời vẫn dành chút thời gian để nhớ lại, hoá ra mình trong lúc vô cùng xúc động nhất thời to gan, thế mà lại khẩn trương đến run rẩy vậy sao?
Nhưng mà, vẫn không che đậy được sự thật Nguỵ Anh không biết ra người đến là ai, thế mà lại không phản kháng.
Lam Vong Cơ: Xấu hổ và tức giận!
Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt làm như đoán được suy nghĩ của Lam Vong Cơ, im lặng, ghé đến bên tai y nói: “Chuyện này làm sao có thể trách ta chứ, lực tay của Nhị ca ca quá lớn, ta căn bản vùng vẫy không thoát được. Hơn nữa người ngăn cản ta chính là ngươi, ta mừng muốn chết, đây cũng là tình cờ cắm liễu, chó ngáp phải ruồi không phải sao, nếu ở đây không có ai, ta tất nhiên …” Tất nhiên lại muốn đại chiến mấy hiệp để xoay chuyển tình hình chiến đấu không chút chống cự lần trước!
Hiệu lực của bùa cách âm lặng lẽ trôi qua, không nghe được nội dung đọc lại còn bị ép buộc phải bịt tai để ‘kềm chế’, ‘bình tĩnh’, mọi người: …. Họ Nguỵ lại không biết xấu hổ mà trêu chọc người ta.
Cảnh Nghi cuối cùng thoát được hai tay của Ôn Tình gặm ngón tay cái nghiêng đầu: “Các ngươi đang chơi cái gì nha?”
Ôn Tình nhìn thoáng qua a Uyển được Ôn Ninh che kỹ trong lòng ngực, không nhìn thấy bất kỳ cái gì, nhẹ nhàng thở ra, sau đó rầu rĩ thở dài: Đáng thương cho chồi non bé nhỏ của Lam gia, cái tên ma đầu họ Nguỵ này thật là nghiệp chướng nặng nề.
Nguỵ Vô Tiện vùi mặt vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ: Bùa cách âm mới được nghiên cứu chế tạo cho ra mắt vẫn chưa ổn, thời gian tác dụng thật sự là quá ngắn!!
Nhiếp Hoài Tang: Uổng công chừa kẽ hở ở tai.
Tiết Dương vẫn luôn hứng thú bừng bừng, thậm chí không làm động tác gì rất là bất mãn, hừ, lại là tà thuật cổ quái kỳ lạ gì, không nghe được chuyện bát quái hồng phấn, không vui ~
Kim Quang Dao cười tủm tỉm cũng tỏ vẻ tiếc nuối.
Lam Hi Thần ở thời điểm cuối cùng rốt cuộc vẫn là che tai cho thúc phụ, bản thân mình nhìn thấy (?) cảm xúc rõ ràng của đệ đệ và đoán được sự tình cũng không đơn giản, cho nên sắc mặt trở nên đỏ bừng, xấu hổ nghĩ: Ta thật may mắn vì hành động nhanh chóng, không biết Nguỵ công tử dùng phương pháp gì, có phải vì thúc phụ mà chuẩn bị sẵn hay không?
Kim Tử Hiên đỏ mặt lên cũng cảm thấy may mắn, thả tay ra nói: “Đã có biện pháp này, tại sao còn nhắc đi nhắc lại kêu người ta che tai?” Thằng nhãi này không phải vì muốn giở trò lừa gạt trước mặt mọi người, nên mới nói năng lung tung đấy chứ?
Giang Trừng biết rõ bản tính của Nguỵ Vô Tiện, mặt dài ra, bực bội nói: “Thật hiếm khi thấy ngươi cũng biết xấu hổ?”
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẽ không thừa nhận trước mặt mọi người, nguyên nhân hắn chế ra lá bùa cách âm này chưa được bao lâu là để ngăn tiếng rống của hung thi, vẫn chưa ổn định, có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn nhất định, phạm vi cách âm nhỏ, hình tượng vĩ đại Lão tổ hắn tạo dựng lên cũng cần phải giữ gìn chứ đúng không. Vốn là chỉ làm ba lá bùa ít ỏi, tính luôn lần này là đã dùng hết hai lá, còn một lá cuối cùng không thể lại lãng phí.
Quyết đoán làm như không nghe thấy Kim khổng tước nói, chỉ không phục mà nhỏ giọng thì thầm nói một câu với những người khác “Hứ, chút tình thú nhỏ giữa đạo lữ đương nhiên không thể cho các ngươi xem trộm, hơn nữa, bổn Lão tổ dám đọc, các ngươi cũng phải có bản lĩnh dám nghe nha!”
106.
[Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến nhũn cả người ra, dựa vào thân cây hồi lâu, cánh tay mới lấy lại được một chút sức lực. Hắn nhấc tay kéo phăng băng vải đen xuống, bị ánh nắng mặt trời đột ngột chói vào đau xót, khó khăn mở mắt ra, bốn phía đều trống trơn, bụi cây, cổ thụ, cỏ dại, dây leo khô, làm gì có người thứ hai nào? …. Ngồi trên cành cây một lát, khi nhảy xuống, lòng bàn chân lại bủn rủn một hồi, thậm chí đầu nặng chân nhẹ. Hắn vội vàng vịn vào thân cây … Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nửa dấu chân cũng không có …. Hắn nhớ lại tư vị mới vừa rồi, một cơn ngứa ngáy mơ hồ ẩn hiện chạy thẳng đến đầu quả tim. Nguỵ Vô Tiện đưa tay phải lên xoa ngực, lại phát hiện đoá hoa lúc đầu cài ở đây không thấy nữa ….
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra hồi lâu, vô thức sờ sờ lên môi, sau một lúc, nghẹn ra được một câu: “Lẽ nào lại thế …. Đây chính là …. (của ta)”. Lục soát một vòng khu vực gần đó cũng không gặp một bóng người, Nguỵ Vô Tiện … đành phải từ bỏ tìm kiếm, ở trong rừng đi lung tung. Đi một hồi, chợt nghe thấy một tiếng đập mạnh ở phía trước, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn, thấy bóng người cao gầy mặc bạch y ở đằng trước, không phải Lam Vong Cơ thì là ai?
Người này rõ ràng là Lam Vong Cơ, nhưng hành động lại không giống với Lam Vong Cơ. Lúc Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y, y đang đấm một quyền lên cây đột ngột đánh gãy cái cây này.]
Nguỵ Vô Tiện hắng giọng vài tiếng, tự biết là tránh không khỏi, nên ánh mắt mơ màng, giọng mềm nhũn đọc sách. Chọc cho mọi người nổi da gà khắp người.
Lời còn chưa dứt, hắn và Lam Trạm đã tiếp nhận các loại ánh mắt mờ mịt đến từ bốn phương tám hướng, nhưng trong lòng hắn nghĩ là: Nhìn cái gì mà nhìn, nếu Lam Trạm không có ở đây, lão tử còn lâu mới biết ‘không được tự nhiên’ là cái gì nha. Bổn lão tổ hy sinh quá nhiều rồi, bất quá tốt xấu gì người mất mặt này không phải là Lam Trạm. Oa oa oa, Lam Trạm còn dùng cách đánh gãy cái cây để phát tiết, bây giờ ngẫm lại, khắp trong lòng đều là không nhịn được ý cười, đáng yêu quá à ~~
Lam Vong Cơ từ nhỏ lớn lên dưới mấy ngàn điều gia quy trên tảng đá gia huấn, lễ nghi và quy phạm đã khắc vào xương cốt từ lâu, đối với chuyện càn rỡ riêng tư và bí mật này bị thông báo cho thiên hạ, đương nhiên không thể thản nhiên giống như Nguỵ Anh được, nhưng từ đáy lòng lại có cảm giác an tâm thoả mãn vì có thể tuyên bố ‘Nguỵ Anh của ta’ với mọi người nhân chuyện này.
Nhất định là gần đây ta chép và học thuộc gia quy không đủ. Lam Vong Cơ nghĩ thầm, trở về phải bổ sung mới được.
Trạch Vu Quân mặc liệt thầm đọc gia quy Lam thị: …. Chuyện riêng tư của đệ đệ, ta chưa hề nghe thấy.
Thúc phục đại nhân hồn phách sắp lìa khỏi xác thầm đọc gia quy Lam thị: …. Lão phu đã điếc.
Xích Phong Tôn thẳng nam như sắt thép: Ta hoài nghi tính chất đứng đắn và chân thật của tảng đá rách nát này.
Nhiếp Hoài Tang: Chỉ biểu hiện này, đã thoả mãn Nhị phu nhân của Lam gia không chạy trốn rồi.
Kim Tử Hiên cố gắng làm tròn phận sự: Tức phụ của ta chắc chắn không nghe được!
Giang Trừng mặt đen thành than: Mẹ kiếp cái chuyện hư hỏng này còn phải đọc bao lâu nữa?
[ …. Người nọ đột nhiên xoay người, quả nhiên là Lam Vong Cơ. Nhưng lúc này trong mắt y lại có những đường tơ máu rất nhỏ hiện ra, vẻ mặt có thể nói là đáng sợ. Nguỵ Vô Tiện nhìn mà sửng sốt, nói: “Chà, quá doạ người”. Lam Vong Cơ lạnh lùng nói “Ngươi đi!”…..
Ngoại trừ mấy hôm ở dưới hang động Đồ Lục Huyền Vũ năm đó, Nguỵ Vô Tiện vẫn là lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ thất thố như vậy ….. Lam Vong Cơ không nhìn thẳng hắn, rút Tị Trần ra, vài luồng ánh sáng xanh lam xẹt qua …. Cầm kiếm đứng yên một hồi, năm ngón tay siết chặt, khớp xương dùng sức đến trắng bệch, làm như thoáng bình tĩnh trở lại, y bỗng nhiên nhìn sang bên đây, gắt gao nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện chẳng hiểu thế nào. Đôi mắt hắn bị băng vải đen che hơn một canh giờ …. Sau khi bỏ băng vải xuống trong mắt vẫn luôn ngân ngấn nước, cánh môi cũng hơi sưng đỏ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này nhất định không thể xem nổi, bị y nhìn chằm chằm nhịn không được sờ sờ cằm, kêu: “Lam Trạm?”
“…..” Lam Vong Cơ nói “Không có việc gì”. Keng một tiếng, tra kiếm vào vỏ …. Nguỵ Vô Tiện vẫn cảm thấy y không thích hợp, nghĩ nghĩ …. Chụp một cái định bắt mạch cho y, Lam Vong Cơ nghiêng người tránh né, lạnh lùng nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện nói: “… Ta chỉ muốn xem một chút coi ngươi rốt cuộc bị làm sao …. Thật sự không phải trúng độc hoặc xảy ra tai nạn gì lúc săn đêm chứ?”
Lam Vong Cơ nói: “Không có”. Thấy vẻ mặt y cuối cùng khôi phục bình thường. Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới yên lòng … Can thiệp quá nhiều cũng không tốt, vì thế nói chuyện tào lao vài câu. Sau đó cuối cùng Lam Vong Cơ cũng trả lời bằng vài từ ngắn gọn.
Cảm giác nóng ấm còn sót lại vài phần và cảm giác sưng phù trên môi Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn nhắc nhở hắn, mới vừa rồi hắn đã mất đi nụ hôn đầu tiên mà hắn đã gìn giữ 20 năm, để người ta hôn đến hoa mắt say mê, mà ngay cả đối phương là ai, trông như thế nào hắn cũng không biết, chuyện này thật là vô lý quá thể. Nguỵ Vô Tiện từ từ thở dài, bỗng nhiên nói: “Lam Trạm, ngươi từng hôn qua chưa?”
Lam Vong Cơ cũng bỗng nhiên dừng chân lại, giọng nói lạnh lùng đến mức hơi cứng đờ, nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì”.
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt hiểu rõ cười lên. Hắn nheo mắt nói: “Chưa hôn đúng không? Ta biết ngay mà. Thuận miệng hỏi một chút, ngươi không cần tức giận như vậy”. Lam Vong Cơ nói: “Ngươi làm sao biết”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Điều này không phải vô nghĩa sao. Cả ngày bản mặt ngươi như vậy, ai dám hôn ngươi. Tất nhiên là, cũng không trông cậy ngươi chủ động đi hôn người khác. Ta thấy, nụ hôn đầu tiên của ngươi là phải giữ cả đời rồi, ha ha ha ha ….”
Hắn vẫn còn đang đắc ý dào dạt, Lam Vong Cơ một vô biểu tình, nhưng thần sắc lại dường như dịu xuống một chút.
Đợi hắn cười đủ rồi, Lam Vong Cơ mới nói: “Ngươi thì sao”.
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: “Ta? Còn phải hỏi sao? Ta đương nhiên là kinh nghiệm đầy mình”.
Sắc mặt vừa dịu xuống của Lam Vong Cơ lại nhanh chóng bị bao trùm bởi một tầng lạnh lùng sương tuyết.]
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha …..”
Đọc được đoạn tự hào khoe khoang đắc ý dào dạt của mình này, Nguỵ Vô Tiện không hề cảm thấy có chỗ nào ngượng ngùng cả, chính mình cho tới giờ không phải là người có thể giữ cái miệng yên lặng, nhưng tự mình kể ra phản ứng của Lam Trạm, khiến hắn nhịn không được đấm tay xuống đất, ôm bụng cười vang một trận long trời lở đất.
Lam Vong Cơ: “……”
Nguỵ Vô Tiện cười dữ dội một hồi, nói: “Trời ơi, thế mà thật sự có người tưởng thiệt, còn bởi vì câu nói chơi cửa miệng này mà tức giận? Lam Trạm ngươi ngốc hay sao hả! Ta cmn nói nhăng nói cuội mà ngươi cũng tin! Cũng chỉ có tiểu cũ kỷ như ngươi mới tin ha ha ha ha ha ha …”
Lam Vong Cơ rầu rĩ không nói nên lời, bởi vì là ngươi, cho nên, chỉ một câu nói bậy cũng khiến ta hoảng hốt, một lời nói nhảm cũng làm ta lo lắng.
“Thiệt hay giả?” Nhiếp Hoài Tang không dám tin tưởng, Nguỵ Vô Tiện là ai chứ, công tử tuấn tú phong lưu, lang quân đẹp trai phóng đãng có tên trên bảng xếp hạng công tử thế gia, lại lén lút giữ mình trong sạch như thế sao?
Giang Trừng hừ nói: “Cũng chỉ có bản lĩnh khoác lác, nếu thật sự dám có hành vi không phù hợp, không cần người khác, phụ thân ta đã có thể đánh gãy chân hắn rồi”.
Nguỵ Vô Tiện cười đủ rồi đáp trả phát ngôn bừa bãi của Giang Trừng bằng vẻ mặt nhe răng, tỏ ý ‘Ngươi cũng là một tên trùm khoác lác‘, sau đó nói với Nhiếp Hoài Tang: “Chẳng lẽ Hoài Tang huynh mới là ‘Nhã sĩ’ chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu hay sao?”
Nhiếp Hoài Tang nói: “…. Ta đương nhiên cũng muốn giữ hai cái chân này”. Nói giỡn à, hắn tuy thích mỹ nhân, nhưng cho tới bây giờ chỉ yêu thích mỹ nhân trong tranh. Huống hồ, tu đạo trước hết phải tu tâm, hắn mặc dù chỉ là một công tử bột ăn chơi lằng nhằng mãi mới kết đan, nhưng cũng hiểu rõ đúng sai nông sâu, gia huấn tổ tiên, nếu thật sự trở thành vị tông chủ mẫu đơn nào đó cùng với đám Ôn Triều, thì xác định đại ca hắn và mấy tấm quan tài của lão tổ tông sẽ không cùng nhau thanh lý môn hộ hay sao?
Nhiếp Minh Quyết mặt mày lạnh nhạt, coi như thằng nhóc nhà ngươi tự biết tính tình của mình đấy.
Nguỵ Vô Tiện bật cười, sau đó mới phát hiện có một bàn tay đang thay hắn xoa cơn đau ở bụng vì cười, lập tức cảm thấy chua xót cho Lam Trạm.
Tâm sự tuổi xuân thì, không nói một lời không ai hay biết.
Còn phải chịu sự trêu chọc vô tình thường xuyên của hắn.
Thế mà cố tình người này lại vẫn có thể nhẫn nhịn?
Ai da quả nhiên vẫn là mị lực của bổn Lão tổ quá lớn không thể ngăn cản được đúng không!
Nguỵ Vô Tiện nghiêng người ghé lại gần, sau đó giơ tay gãi gãi vài cái lên chiếc cằm trắng nõn của Lam Vong Cơ, cười nói: “Hàm Quang Quân, nói thật, đời này ngoại trừ cứu người, thì ngay cả tay của cô nương gia ta cũng chưa từng chạm qua đâu, đó là nụ hôn đầu tiên, cũng là nụ hôn bị người phong quang tuế nguyệt ngươi đây lấy trộm mất, vui mừng không?”
Trong lúc nói chuyện, gương mặt của hai người càng lúc càng dán lại thật gần, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt nhạt màu trước mắt này từ từ gợn lên sóng mắt nhu hoà, ngập tràn ảnh phản chiếu của chính mình, khiến hắn không tự chủ được muốn sa vào đó.
“Ừm” . Giọng nói nào đó xưa nay thanh lãnh, giờ phút này lại mang theo ba phần ấm áp trả lời.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, hắn thật sự đã trúng một loại độc tên là Lam Trạm rồi, loại độc này không có thuốc chữa.