×
In

120.

Câu nói ‘sợ chó‘ kia của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng cũng nghe thấy, cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, Nguỵ Vô Tiện thế này là sợ hãi đến mức độ nghiêm trọng hơn à? Nơi này không có chó, cũng không nghe thấy tiếng chó sủa, làm sao bị doạ thành ra dáng vẻ này?

Chẳng lẽ chỉ là nhớ đến sự việc năm đó, cũng cực kỳ sợ hãi sao? Giang Trừng mang theo vài phần chột dạ, muốn nói xin lỗi và nói chút gì đó, nhưng mà lại nhìn thấy tên nhóc này hoàn toàn bị Lam Nhị ôm chặt không một kẽ hở, cộng thêm nụ cười ngớ ngẩn hở mười cái răng trên mặt, lập tức cảm thấy không nhìn được nữa, trong lòng hung hăng mắng mình một câu xen vào việc người khác!

Giang Trừng: Lại kiếm cớ trêu chọc Lam Nhị một lần nữa (`_′)

Mọi người vây xem: ….

Dù sao cũng lừa gạt qua được rồi, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ. Chỉ là giờ phút này hắn đang cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn về phía sư tỷ Giang Yếm Ly một cái.

[Không biết ôm trên cây bao lâu, bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy xa xa có người mềm như bông mà gọi tên hắn. Giọng nói càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc, một thiếu nữ mặc bạch y cầm theo ngọn đèn xuất hiện dưới tàng cây … Giang Yếm Ly nói: “Là a Anh phải không? Ngươi chạy lên trên đó làm gì?” Nguỵ Vô Tiện tiếp tục im lặng không lên tiếng. Giang Yếm Ly giơ đèn lồng lên, nói: “Ta nhìn thấy ngươi rồi. Giày ngươi rớt dưới tán cây”.

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu liếc nhìn chân trái của mình một cái, lúc này mới hoảng hốt kêu lên: “Giày của ta!”

Giang Yếm Ly nói: “Xuống dưới đi, chúng ta trở về”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta … ta không đi xuống, có chó”.

Giang Yếm Ly nói: “Đó là a Trừng lừa gạt ngươi, không có chó. Ngươi không có chỗ ngồi, chút nữa tay sẽ mỏi, bị rơi xuống”. Cho dù nàng nói như thế nào, Nguỵ Vô Tiện vẫn ôm thân cây không chịu xuống dưới, Giang Yếm Ly sợ hắn té ngã, đặt đèn lồng dưới tán cây, sau đó giơ hai tay đứng bên dưới đón, không dám rời đi. Giằng co khoảng một nén nhang, tay Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mỏi, buông khỏi thân cây, rớt xuống dưới. Giang Yếm Ly vội vàng đón lấy, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn rơi một cái phịch, lăn mấy vòng, ôm chân kêu oa oa lên: “Chân ta đứt ra rồi!”

Giang Yếm Ly an ủi nói: “Không có đứt ra, chắc là cũng không gãy, rất đau hả? Không sao đâu, ngươi đừng cử động, ta cõng ngươi về”. Nguỵ Vô Tiện vẫn nhớ tới chó, khóc lóc rên rỉ nói: “Chó … chó có tới không …”

Giang Yếm Ly nhiều lần bảo đảm nói: “Không có, nếu có chó ta sẽ giúp ngươi đuổi đi”. Nàng nhặt giày của Nguỵ Vô Tiện dưới tàng cây lên, nói: “Giày tại sao rớt? Không vừa chân à?”

Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cơn đau rớt nước mắt, vội nói: “Không có đâu, giày vừa chân”. Thật ra là không vừa chân, hơi rộng một chút. Nhưng đây là đôi giày mới lần đầu tiên Giang Phong Miên mua cho hắn, Nguỵ Vô Tiện ngại phiền ông phải mua thêm một đôi khác, nên không nói bị rộng. Giang Yếm Ly giúp hắn mang giày vào, bóp bóp mũi giày, nói: “Là hơi lớn một chút ha, trở về sẽ sửa cho ngươi”. Nguỵ Vô Tiện nghe xong, luôn cảm thấy mình làm sai gì đó, có chút lo sợ bất an.

Ăn nhờ ở đậu, sợ nhất chính là gây thêm phiền toái cho người ta.]

Lam Hi Thần tự hỏi mình có đọc nhầm hay không, những người khác nghe cũng hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không.

Nguỵ Vô Tiện người này, đại đệ tử Vân Mộng giao thiệp khắp nơi, phóng túng bừa bãi của tuổi niên thiếu, Di Lăng Lão Tổ bễ nghễ chúng sinh, cao thâm khó đoán của hiện tại, không bao giờ có thể nghĩ khi còn nhỏ lại là bộ dạng cây cải trắng khô héo dè dặt cẩn thận như thế?!

Được đưa tới Vân Mộng Giang thị mười mấy năm trước, Giang tông chủ trước đây và Ngu phu nhân đến tột cùng dạy dỗ như thế nào, mới có thể thay đổi to lớn như vậy?

Giang thúc thúc và Ngu phu nhân dưới suối vàng nếu biết được mọi người có mối nghi hoặc này, nhất định sẽ dỗi ngược lại: Rõ ràng là trách nhiệm của vợ chồng Nguỵ thị, liên quan gì đến chúng ta!

Nguỵ Vô Tiện nghe đến khúc này, nghĩ đủ mọi loại chuyện trong quá khứ, từ từ cong khoé miệng lên. Từ thân ảnh mặc bạch y kia hắn tìm thấy sự bắt đầu lại của mình, nhờ đó hắn mới có chỗ cho linh hồn trở về trên thế gian này.

Giang Yếm Ly nhớ lại cái ngày biết được tin tức ‘Nguỵ Vô Tiện đào thoát khỏi Vân Mộng Giang thị‘ hôm đó, lúc nàng ở từ đường lau chùi bài vị vợ chồng Nguỵ thị đã kể cho họ nghe.

Bá bá, bá mẫu, hai người đã dạy dỗ a Tiện rất tốt, hắn vẫn luôn, là một đứa trẻ ngoan.

Giang Yếm Ly là người đầu tiên tiếp nhận, thân cận với Nguỵ Vô Tiện, ngoại trừ phụ phân Giang Phong Miên, bây giờ nhớ lại ngày xưa, vẫn đau lòng thương tiếc cho a Tiện ngoan ngoãn nghe lời như cũ.

A Tiện hắn từ nhỏ đã mất cha mẹ, sớm trở thành cô nhi, mọi uỷ khuất phải chịu đã vượt quá mức độ đôi vai bé nhỏ gầy yếu của hắn có thể gánh, chỉ là từ nhỏ đã có ý thức, sự lạc quan khiến cho hắn thoạt nhìn có vẻ sống rất tốt trên thế gian này, không sầu không lo. Nhưng thật ra, cái gì hắn cũng hiểu.

Giang Trừng – người mới vừa mới biến cuộc chiến tranh thành tơ lụa với Nguỵ Vô Tiện đã choáng váng sau khi biết chuyện này, y cũng không biết Nguỵ Vô Tiện còn từng có suy nghĩ như vậy, dù sao chẳng bao lâu, Nguỵ Vô Tiện ‘ăn nhờ ở đậu‘ đã bắt đầu làm trời làm đất, cùng y tranh xương sườn, giành đùi gà, cùng các sư huynh đệ đào hố gây hoạ không sót thứ gì.

Giang Trừng nghĩ thầm, có lẽ ta cũng không hiểu Nguỵ Vô Tiện như ta tưởng. Lúc trước không chú ý đến nguyên nhân hắn thu người lại, sau đó lại không biết lý do hắn thay đổi hình dạng.

[Giang Yếm Ly cõng hắn lên, vừa chân cao chân thấp quay trở về, vừa nói: “A Anh, bất kể vừa rồi a Trừng nói với ngươi cái gì, ngươi cũng đừng so đo với y. Tính tình y không tốt, bản thân thường xuyên ở nhà chơi một mình, mấy con chó đó y thích nhất, bị cha tiễn đi, y khổ sở trong lòng. Thật ra nhiều người chơi cùng y, y rất vui vẻ. Ngươi chạy ra hồi lâu không quay về, y lo lắng ngươi xảy ra chuyện vội vã đi kêu ta tỉnh dậy, ta mới ra ngoài tìm”. Giang Yếm Ly kỳ thật cũng chỉ lớn hơn hắn hai ba tuổi, khi đó mới mười hai mười ba tuổi, rõ ràng chính mình cũng là một đứa trẻ, nhưng lời nói lại rất tự nhiên giống như một người lớn nho nhỏ, vẫn luôn dỗ dành hắn. Thân thể của nàng rất gầy rất yếu, sức lực cũng không lớn, thường lảo đảo, phải dừng lại xốc đùi Nguỵ Vô Tiện một cái, đề phòng hắn tuột xuống dưới. Nhưng, Nguỵ Vô Tiện ghé vào lưng nàng, lại cảm thấy an tâm không gì sánh bằng, thậm chí còn an tâm hơn so với ngồi trên cánh tay Giang Phong Miên.]

Thối tha không biết xấu hổ!

Kim Tử Hiên từ nhỏ ăn sung mặc sướng, là một thiên chi kiêu tử không biết đói khổ lạnh lẽo, sợ hãi chật vật là cái gì, sau khi nghe Trạch Vu Quân tỉ mỉ kể ra tình trạng thuở nhỏ của Nguỵ Vô Tiện, một khắc trước còn đang so sánh danh tiếng thành tựu trước đây của cả hai, cảm giác hơi hổ thẹn, rồi sinh ra kính nể, nhưng giây tiếp theo đã không nhịn được ở trong lòng phun ra một câu!

A Ly là nữ tử, lại chẳng lớn hơn hắn bao nhiêu, làm sao có thể để nàng mệt nhọc?

Cõng một chút thì thôi đi, nhưng cái cảm giác dựa dẫm vào a Ly thế này là chuyện gì đây?

Đây là nguồn cơn của cái chuyện đáng bực mình xem tỷ như mẹ gì đó hả? Thật đúng là không biết xấu hổ nha!

Kim Quang Dao nhớ lại, cũng từng có một nữ tử thanh mảnh gầy yếu, che chở hắn như thế.

Tiết Dương cũng là ánh mắt âm u, nếu, khi còn nhỏ gã cũng có thể gặp được một người như vậy, thì thật tốt. Đáng tiếc cũng chỉ là nếu.

[Đột nhiên, một trận tiếng khóc lóc ỉ ôi bị gió đêm thổi tới. Giang Yếm Ly sợ đến mức run rẩy lên …. Nguỵ Vô Tiện giơ một ngón tay, nói: “Ta nghe thấy rồi, từ cái hố kia truyền tới!”. Hai người vòng đến bên cạnh hố xem xét bên dưới thật cẩn thận. Có một bóng người nhỏ bé ở đáy hố, vừa ngước mặt lên, bùn đất dính đầy trên mặt bị nước mắt tạo thành hai vệt, phát ra tiếng nghẹn ngào “…. Tỷ tỷ!” Giang Yếm Ly thở phào nhẹ nhõm, “A Trừng, không phải ta kêu ngươi gọi người cùng nhau ra ngoài tìm hay sao?”

Giang Trừng chỉ là lắc đầu. Lúc Giang Yếm Ly đi rồi y đứng ngồi không yên, dứt khoát tự mình đuổi theo. Ai ngờ chạy quá gấp quên mang đèn lồng, nửa đường ngã vào một cái hố, đầu cũng rách ra. Giang Yếm Ly đưa tay kéo đệ đệ ở dưới hố lên, lấy khăn tay ra đắp lên cái trán không ngừng chảy máu của y. Giang Trừng vẻ mặt ỉu xìu, len lén nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái. Giang Yếm Ly nói: “Ngươi có gì muốn nói với a Anh có phải không?” Giang Trừng đè cái khăn trên trán, thấp giọng nói: “…. Thực xin lỗi”. Giang Yếm Ly nói: “Đợi lát nữa đi giúp a Anh mang chiếu và chăn về, được không?”

Giang Trừng hít hít cái mũi, nói: “Ta đã đi lấy về rồi ….”

Hai người chân đều bị thương, không đi bộ được, lúc này cách Liên Hoa Ổ có một đoạn, Giang Yếm Ly đành phải trên lưng cõng một đứa, trong lòng ôm một đứa. Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đều ôm cổ nàng, nàng đi vài bước đã mệt đến thở hồng hộc, nói: “Các ngươi thế này kêu ta phải làm sao bây giờ nha”.

Trong mắt hai người đều ngân ngấn nước, đồng loạt uỷ khuất ôm cổ nàng càng chặt hơn.]

Kim Tử Hiên trừng mắt nhìn qua Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng từng người một: ….. Các ngươi còn hăng hái hơn phải không?!

Nhưng mà hai người đều làm như không nhìn thấy, giống như ra oai, trên mặt cùng treo nụ cười ngọt như đường, đồng thời kêu Giang Yếm Ly: “Sư tỷ!” / “A tỷ!”

Giang Yếm Ly cũng lộ lúm đồng tiền cười tươi như hoa với bọn hắn. Hai đệ đệ của nàng, vĩnh viễn đều là niềm tự hào của nàng.

Kim Tử Hiên: …..

Mọi người: ….. Loại thái độ lấy sự che chở của trưởng tỷ làm niềm tự hào này cũng quá ghê gớm rồi.

Lam Hi Thần cảm thấy đáng tiếc, hắn cũng có đệ đệ, chỉ là Vong Cơ từ nhỏ đã độc lập tự chủ, thỉnh thoảng có thương tích đau ốm lặt vặt, cũng sẽ nghiêm khắc yêu cầu bản thân từ từ làm, thời điểm cần sự trợ giúp của huynh trưởng hắn đây thật sự là rất rất ít.

Nhiếp Hoài Tang đối với chuyện này rất hâm mộ, ai ai oán oán liếc mắt quan sát đại ca nhà mình một cái, ý tứ là “Ngươi xem người ta làm trưởng tỷ, bảo vệ đệ đệ như thế nào đi”!

Nhiếp Minh Quyết cạn lời, đệ đệ ngốc đây là quên mất kẻ làm đại ca y đã thay hắn ra mặt bao nhiêu lần, từng đánh bao nhiêu người rồi hả.

Nhiếp Hoài Tang – người lúc còn nhỏ đi học sẽ ‘bị khi dễ, méc đại ca’: Đại ca ngươi nếu giáo huấn người ta xong, đừng có quay đầu lại phạt ta, thì không phải càng tốt hơn hay sao!

121.

[Cuối cùng, nàng vẫn là đi một bước dừng một bước mang hai đệ đệ trở về Liên Hoa Ổ, khe khẽ đánh thức y sư, mời ông băng bó chữa trị cho Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng … Giang Trừng nhìn chân của Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt khẩn trương. Nếu … truyền đến tai Giang Phong Miên, biết y quăng chiếu của Nguỵ Vô Tiện ra ngoài, còn hại Nguỵ Vô Tiện bị thương ở chân, nhất định sẽ càng không thích y …. Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng rất lo lắng của y, chủ động nói: “Ngươi yên tâm, ta không sẽ nói cho Giang thúc thúc. Đây là ta buổi tối bỗng nhiên muốn ra ngoài leo cây, cho nên mới bị thương”.

Nghe vậy, Giang Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hứa hẹn: “Ngươi cũng yên tâm, sau này nhìn thấy chó, ta đều sẽ giúp ngươi đuổi đi!” Thấy hai đứa rốt cuộc đã mở lòng, Giang Yếm Ly vui mừng nói: “Nên như vậy mới phải á”.

Dây dưa đến nửa đêm, hai người cũng đói bụng. Giang Yếm Ly liền đi đến phòng bếp, nhón mũi chân bận rộn một hồi, cho bọn hắn mỗi người một chén canh sườn hầm củ sen nóng hổi. Mùi thơm quanh quẩn trong tim, đến nay không tiêu tan.]

Đâu chỉ là ‘đến nay không tiêu tan‘, sợ là cả đời này cũng đều không tiêu tan nổi.

Nguỵ Vô Tiện nghiêng tai lắng nghe, khoé miệng hơi câu lên. Hắn muốn cười, nhưng cười không nổi, chỉ có thể tự an ủi trong lòng, Giang Trừng vẫn khoẻ, sư tỷ cũng còn sống, còn có Lam Trạm.

Bất kể như thế nào, sau này bọn hắn nhất định sẽ tốt hơn.

Giang Trừng nhớ tới lúc ấy mình ngã rách toạc cả đầu, còn phải lo lắng phụ thân biết được chuyện Nguỵ Vô Tiện bị té đau chân, chính là đến bây giờ vẫn cảm thấy chua xót trong lòng đối với chuyện này. Nhưng bây giờ, cho dù y bắn một mũi tên xuyên qua Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện đánh y tới gãy xương, cũng sẽ không có ai vì thế mà trách phạt y.

Nhiếp Hoài Tang thấy thế, đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Giang Trừng. Thật ra nghĩ kỹ lại, trong số những con cháu thế gia sống với sứ mệnh kế thừa gia tộc từ khi còn nhỏ, Giang Trừng thật ra lại là có mối quan hệ với cha mẹ tốt nhất trong số con cháu của tứ đại gia tộc.

Người thừa kế Nhiếp gia là đại ca hắn, cha và đại ca có tính cách giống nhau, chưa bao giờ là cha hiền, lúc dạy dỗ đại ca nếu hài lòng thì thi đấu một trận, không hài lòng thì vứt lên liền ba trận khác biệt; Lam gia không cần phải nói, số lần hai người song bích cả năm gặp mặt song thân, chỉ đếm được trên đầu ngón tay; Kim Tử Hiên thân là thiếu tông chủ của Lan Lăng Kim thị, cha mẹ đúng là vẫn còn, nhưng nếu thật sự được người cha như Kim Quang Thiện ‘tỉ mỉ’ dạy dỗ, có thể còn đàng hoàng ngồi ở đây hay không cũng khó nói.

Giang Trừng thì sao, cha mẹ tuy rằng đều có yêu cầu nghiêm khắc, nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ bảo quan tâm mọi thứ không ít, còn có trưởng tỷ dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện, vị sư huynh làm việc không đàng hoàng hay thay đổi giữa chừng nhưng thiên phú kinh người này có chút tính bao đồng, thì so với những người khác, quả thực không thể tốt hơn.

Đáng tiếc người tốt luôn không sống thọ ….

Nhiếp Hoài Tang đang ở đó suy nghĩ lan man, cảm thấy mấy người thế hệ bọn họ đều thảm như vậy, thực sự thương xuân bi thu đến mức có thể làm thơ được luôn.

Giang Trừng cũng là trong lòng tích tụ, nhưng càng không quen nhìn cái bộ dạng miễn cưỡng cười ngu ngốc của Nguỵ Vô Tiện, thuận miệng trào phúng nói: “Ngươi cũng chỉ có thể nhớ kỹ được chút hương vị này thôi, tương lai gả tới Cô Tô rồi, chỉ có thể bị bắt ăn ‘đắng’!”

Nguỵ Vô Tiện không muốn lại cùng Giang Trừng lãng phí nước miếng vô bổ, hắn là gả hay cưới, sự thật sau này chắc chắn sẽ chiến thắng mọi lời hùng biện đúng không, liền nói: “Có Kim khổng tước ở đó, nói như thể sau này ngươi còn được ăn canh của sư tỷ mỗi ngày vậy”.

Lời này vừa ra khỏi miệng, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn nhau, sau đó đôi mắt sắc bén hình viên đạn đồng thời bay về phía Kim Tử Hiên.

Kim Tử Hiên: “…..” Đây là cái tật xấu gì của hai người vậy?

Lam Vong Cơ: Cô Tô cũng là nơi có nhiều củ sen ▼_▼

Lam Hi Thần: Thật ra đồ ăn của Vân Thâm cũng không đắng lắm (^_^)

[Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm trong sân, uống xong chén canh đặt chén không xuống đất, nhìn bầu trời đêm rải rác các vì sao một lát, hơi mỉm cười. Hôm nay hắn và Lam Vong Cơ ở trên đường Vân Mộng tình cờ gặp nhau, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều sự việc vào năm đó cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hắn nhất thời tâm huyết dâng trào gọi Lam Vong Cơ lại, vốn cũng muốn dẫn dắt nói tới đề tài kia. Nhưng Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn, mọi thứ đã sớm không còn giống với năm đó nữa.

Nhưng, chỉ cần trở lại Liên Hoa Ổ, trở lại bên người tỷ đệ Giang gia, là hắn có thể có một ảo giác rằng mọi thứ dường như chưa hề thay đổi. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên muốn đi tìm cái cây năm đó từng được hắn ôm.

Hắn đứng dậy, đi ra ngoài Liên Hoa Ổ, trên đường đi môn sinh cung cung kính kính gật đầu hành lễ với hắn. Đều là những gương mặt xa lạ, những sư đệ giống như lũ khỉ không chịu đi đứng đàng hoàng, đám gia phó sẽ làm mặt quỷ không chịu thành thật cúi chào mà hắn quen thuộc kia, đã sớm không còn một người nào.

Xuyên qua giáo trường, bước chân ra khỏi cửa lớn Liên Hoa Ổ, là một bến tàu rộng lớn. Bất kể ban ngày hay ban đêm, trên bến tàu luôn có người bán thức ăn. Trong nồi toả ra mùi thơm tứ phía, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được đi qua, cười nói “Hôm nay có đủ bán không”. Người bán hàng rong cũng cười nói: “Nguỵ công tử ăn một miếng không? Cái này ta tặng, không cần ghi sổ đâu”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Đưa đây. Vẫn phải nhớ ghi sổ”.

Bên cạnh người bán hàng rong này, có một người dơ bẩn nhếch nhác đang ngồi xổm, lúc Nguỵ Vô Tiện đến gần phía trước, đang ôm đầu gối run run, dường như vừa lạnh vừa mệt mỏi. Nghe Nguỵ Vô Tiện nói mấy câu, người này đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, nói: “Ngươi?!”]

Lam Hi Thần lắc đầu, nếu Nguỵ công tử đã có suy nghĩ như vậy, cũng khó trách mỗi lần Lam Vong Cơ đều chia tay trong buồn bã.

Không có lựa chọn nào khác ngoài con đường gập ghềnh, một mình chiến đấu, tắm máu đi tiếp, điều mong đợi trong lòng chắc chắn không phải là những lời can gián khó nghe hoàn toàn bất khả thi, mà là một người bạn đồng hành thầm lặng.

Nếu Vong Cơ có thể nói một câu, người thay đổi nhưng tâm không đổi, chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều so với lời khuyên nhủ cố chấp kia.

Chỉ là người nghèo khổ ở bên ngoài Liên Hoa Ổ rốt cuộc là ai, lại khiến sắc mặt Nguỵ công tử thay đổi lớn như vậy? Nội dung trên vách đá này, thật sự là hay tạt gáo nước lạnh lên người ta á.

Lam Vong Cơ giờ phút này chính xác như lời huynh trưởng nói, sau khi biết được suy nghĩ của Nguỵ Anh, liền cảm thấy áy náy. Hoá ra những lời khuyên nhủ tận xương cốt hết lần này đến lần khác của y, không phải là thuốc đắng dã tật gì cả.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ, nếu Lam Trạm có hai cái tai dài giống con thỏ, lúc này nhất định là buồn bã ỉu xìu cụp xuống ở hai bên gương mặt …. Đáng tiếc không có hai cái tai dài, chỉ có một gương mặt sầu khổ.

Đột nhiên nhớ tới cái câu ‘vẻ mặt khổ đại cừu thâm như chết vợ‘ kia, khụ.

Lúc dùng hai ngón tay nhéo lên da mặt Lam Trạm, hắn vẫn đang tự kiểm điểm lại mình từng suy nghĩ ngây thơ như thế nào. Vật đổi sao dời, tất cả mọi người đang đi về phía trước, hắn đây trở thành người triệt để nhất chỉ muốn gắn liền với quá khứ, sao có thể chứ.

Nhìn đi, không có Lam Trạm, Ôn Tình Ôn Ninh liền trở thành những con dao sắc bén được người ta sử dụng để đâm toạc ảo tưởng.

Hắn vô tình, lại đột nhiên bị xem như có ý đồ lập mưu ….

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!