[Ngu phu nhân đưa một ánh mắt ra phía sau, Kim Châu Ngân Châu hiểu ý, chia nhau rút ra kiếm ra …. Trong chớp mắt đâm chết tất cả mấy chục tên môn sinh Ôn gia …. Vương Linh Kiều tràn đầy sợ hãi, không ngừng đạp chân lùi lại, cất giọng the thé nói: “Người đâu! Cứu mạng! Ôn Trục Lưu! Cứu ta!”
…. Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng quay đầu thì thấy, cửa lớn thính đường đã rầm rầm mở toang sang hai bên, một nam tử thân hình cao lớn phá cửa đi vào. Toàn thân hắc y khuôn mặt âm trầm. Chính là hộ vệ bên người có tu vi nổi danh lợi hại kia của Ôn Triều, Ôn Trục Lưu.
Ngu phu nhân dùng Tử Điện chắn ngang trước ngực, nói: “Hoá Đan Thủ?” Ôn Trục Lưu lãnh đạm nói: “Tử Tri Chu?”
Một bàn tay của Vương Linh Kiều vẫn còn bị bà giẫm mạnh lên, đau đến mặt mày vặn vẹo, nước mắt nước mũi ràn rụa kêu lên không ngừng: “Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu! Ngươi còn không cứu ta, mau cứu ta!”
Ngu phu nhân hừ nói: “Ôn Trục Lưu? …. Quên tổ quên tông, đáng cười!”
Ôn Trục Lưu không dao động, hờ hững nói: “Ai vì chủ nấy thôi … Đắc tội”.
Tử Điện bay ra, Ngu phu nhân quát: “Làm bộ làm tịch!” Ôn Trục Lưu thế nhưng không hề quan tâm chụp được Tử Điện! …. Vương Linh Kiều nhân cơ hội lăn ra trốn thoát, từ trong ngực áo lấy ra một ống pháo hiệu, lắc lắc mấy cái trong tay ….
Nguỵ Vô Tiện nhịn đau đẩy Giang Trừng một cái, nói: “Đừng để cho ả tiếp tục phát tín hiệu!”
Giang Trừng buông Nguỵ Vô Tiện ra, vỗ một chưởng đánh về phía Vương Linh Kiều, nào biết đúng lúc này, Ôn Trục Lưu đúng lúc vượt lên ép sát Ngu phu nhân, dường như sắp sửa một chưởng đắc thủ, Giang Trừng vội kêu lên: “Mẹ!”. Y lập tức bỏ quên Vương Linh Kiều, nhào tới. Ôn Trục Lưu cũng không quay đầu lại, đánh ra một chưởng, nói: “Còn kém xa!”
Giang Trừng bị một chưởng này đánh trúng đầu vai, lập tức miệng phun máu tươi. Đồng thời, Vương Linh Kiều cũng đã phóng pháo hiệu ra ngoài, màu xanh xám chiếu sáng rực rỡ cả một mảnh trời đêm.]
Hiểu Tinh Trần nghe đến đó, vừa mới trầm trồ khen ngợi vì thái độ khẳng khái chống cự không chịu nhục của Ngu phu nhân, sau đó lại lo lắng cho bà trong lúc đánh địch bị rơi vào thất bại.
Không giống với những người khác, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều biết một chút về cuộc chiến đẫm máu mà Giang gia đã trải qua, tiếc hận có, đau đớn kịch liệt có, càng nhiều hơn là phẫn hận.
Nhưng Hiểu Tinh Trần cũng chỉ từ trong những đoạn văn trước đó loáng thoáng biết được kết quả đại khái, làm sao hiểu được những thi phị đúng sai trong đó. Hắn lo lắng hỏi: “Vị Hoá Đan Thủ này đến tột cùng là người nào, sao lại không phân biệt đúng sai trắng đen như thế chứ?!”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Có lẽ bản thân hắn không cảm thấy như vậy đi, chính mình cũng nói là ‘Ai vì chủ nấy”. Ôn Trục Lưu, tên thật là Triệu Trục Lưu, nguyên là một hiệp sĩ vân du, thiên tư không tầm thường, nổi danh cũng rất sớm, cùng với các tông chủ đời trước còn có Tử Tri Chu, đều có vài phần dây mơ rễ má, chỉ vì vài câu khen ngợi của Ôn Nhược Hàn, ơn nghĩa thuận tay giúp đỡ, đã về dưới trướng Kỳ Sơn Ôn thị, thậm chí sửa lại họ gốc thành họ ‘Ôn’, điều khiến người ta kiêng kị không phải hắn bước lên mức tu vi hàng đầu, mà là thủ pháp âm tà có thể làm tan biến kim đan của người khác, ngắn ngủi mấy năm, số cao thủ huyền môn bị hoá kim đan chết trong tay hắn nhiều vô số kể!”. Mà sau này trong số đó còn có cả cựu Giang tông chủ và Ngu phu nhân đầy cốt khí! “Hay cho một kẻ trung thành và tận tâm … ai vì chủ nấy, haizz!”
Hiểu Tinh Trần nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, thấy trong mắt hai người đều vẫn còn mang theo sự thù hận khắc cốt cùng cảm giác sung sướng vì đã báo được mối thù ngập trời, thở dài: “Có đức mà không có đạo, vẫn là người hiền trong đạo; Có đạo mà không có đức, thì thành quỷ trong đạo”.
[…. Hai tay Ngu phu nhân một trái một phải nhấc Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện tạm thời không thể nhúc nhích …. Chạy tới bến tàu …. “Cái gì mà làm sao bây giờ! Ngươi còn không nhìn ra hay sao, bọn chúng là có chuẩn bị mà đến, cuộc chiến hôm nay không thể thoát được. Chẳng bao lâu sau sẽ có một lượng lớn Ôn cẩu đến đây, đi trước!” …. Gỡ xuống chiếc nhẫn bạc Tử Điện trên ngón tay phải, tròng vào ngón trỏ tay phải của Giang Trừng, Giang Trừng ngạc nhiên nói: “…. Mẹ, người đưa Tử Điện cho con làm gì?”
Ngu phu nhân nói: “Đưa cho ngươi, sau này chính là của ngươi! Tử Điện đã từng nhận chủ với ngươi”. …. Ngu phu nhân nhìn chăm chú vào mặt y, bỗng nhiên ôm chầm lấy, hôn lên tóc y hai lần, ôm vào ngực, lẩm bẩm: “Con ngoan”. Lần này ôm đến cực kỳ dùng sức, làm như hận không thể biến Giang Trừng thành em bé nhét trở lại trong bụng bà, để không ai có thể tổn thương y, không ai có thể tách hai người bọn họ ra ….
Ngu phu nhân một tay ôm y, một tay đột nhiên túm lấy cổ áo Nguỵ Vô Tiện: ” … Cái thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi!Vô cùng đáng giận! Nhìn xem vì ngươi mà nhà chúng ta gặp phải tai hoạ gì!”. Lồng ngực Nguỵ Vô Tiện phập phồng kịch liệt, không biết nói gì ….
…. Giang Trừng rốt cuộc hiểu ra … Tất nhiên sẽ có một trận đại chiến, Ngu phu nhân thân là chủ mẫu không thể một mình rút lui, lại sợ con trai ruột xảy ra chuyện, đành phải ích kỷ kêu bọn hắn chạy trốn trước …. Y đứng đậy cũng muốn rời thuyền theo, nhưng Tử Điện bỗng nhiên hoá ra một sợi dây bằng dòng điện, trói chặt hai người bọn hắn ở trên thuyền, Giang Trừng kêu lên: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?!”
Ngu phu nhân nói: “Đừng ngạc nhiên. Đến nơi an toàn rồi nó sẽ tự động thả ra …. Không cần quay lại, trực tiếp đi Mi Sơn, tìm tỷ tỷ của ngươi!” Nói xong, bà xoay người chỉ về phía Nguỵ Vô Tiện, lạnh lùng nói: “Nguỵ Anh! Ngươi nghe rõ cho ta! Bảo vệ Giang Trừng thật tốt, chết cũng phải che chở hắn, có biết hay không?!” Nguỵ Vô Tiện kêu: “Ngu phu nhân!”
Ngu phu nhân cả giận nói: “Có nghe thấy hay không! Đừng có nói những lời vô nghĩa khác với ta, ta chỉ hỏi ngươi có nghe thấy không!”
Nguỵ Vô Tiện không thoát khỏi Tử Điện được, chỉ đành gật mạnh đầu. Giang Trừng hô: “Mẹ, phụ thân còn chưa trở về. Có chuyện gì trước tiên chúng ta cùng nhau gánh vác không được sao?!”
Nghe y nhắc đến Giang Phong Miên, đôi mắt Ngu phu nhân dường như đỏ lên trong một tích tắc. Nhưng mà, bà chợt cao giọng mắng: “Không trở lại thì không trở lại. Chẳng lẽ ta không thể rời khỏi ông ấy hay sao?!” Mắng xong vung kiếm chặt đứt sợi dây nhỏ neo thuyền, đá một cước thật mạnh vào mép thuyền. Dòng sông nước chảy xiết, gió lớn, cộng thêm cú đá này, chiếc thuyền nhỏ lập tức trôi ra xa mấy trượng. Xoay vòng mấy cái, vững vàng và nhanh chóng xuôi dòng trôi ra giữa sông. Giang Trừng kêu thảm thiết: “Mẹ ơi!”
Y kêu liên tục mấy chục tiếng, nhưng mà, Ngu phu nhân và Liên Hoa Ổ càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ. Sau khi chiếc thuyền nhỏ trôi thật xa, Ngu phu nhân liền cầm trường kiếm, áo tím chợt loé, quay trở lại cửa lớn Liên Hoa Ổ.]
Một vị phu nhân như vậy, cũng không phải là một phu nhân tốt, mẫu thân tốt theo ý nghĩa truyền thống, không giống các nữ tử khác, dịu dàng nhàn nhã, giúp chồng dạy con. Ngược lại, Ngu Tử Diên xuất thân danh môn, mặc dù gả vào Giang gia, nhưng không hợp với gia phong hiền hoà, sự ngạo mạn không thay đổi, kiêu căng tận trong xương, ngoài mặt chỗ nào cũng bất hoà với trượng phu Giang Phong Miên, đối với con ruột cũng tranh cường háo thắng, hận rèn sắt không thành thép, nhưng lúc sinh tử tồn vong, bản thân mình là vì nghĩa không màng, thề chết chống lại cường quyền, gắng sức thể hiện chính đạo.
Cũng là càng vì bọn hắn mà kềm chân kẻ địch mạnh, tranh thủ thời gian chạy thoát, ích kỷ giữ lại tính mạng của con ruột và con nuôi.
Mọi người nghe đến đây, đều đau xót không thôi.
Các vị đang ngồi đây, ngoại trừ tiền bối Lam Khải Nhân và Kim Tử Hiên, tất cả đều đã mất người thân từ khi còn trẻ.
Hiểu Tinh Trần, Tống Lam đều là còn nhỏ mỗi người được sư tôn nhận nuôi dạy dỗ lớn lên; Tiết Dương sớm đã lưu lạc đầu đường xó chợ; Nhiếp Minh Quyết, Ôn Tình cũng gánh vác vị trí trưởng huynh/trưởng tỷ khi còn trẻ, theo tâm nguyện của cha mẹ mà dạy dỗ em thơ; hai người Lam thị Song Bích từ lúc hiểu chuyện đã ở bên cạnh thúc phụ làm bạn với sách vở nhạc phổ, cực hiếm gặp song thân; Nguỵ Vô Tiện càng là từ bé đã không có song thân, hiện giờ lại không có cha mẹ nuôi.
Mà hiện tại, bóng dáng cầm kiếm xoay người chiến đấu này của Ngu phu nhân, nói với bọn hắn, dáng vẻ mẫu thân, điển hình của nữ chủ nhân một môn phái, đi đến chính đạo nhân gian mà không sợ hãi!
[…. Nguỵ Vô Tiện cũng biết, căn bản không thể nào bình tĩnh được, nhưng trong hai người cần phải có một người tỉnh táo. Mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, kêu lên: “Giang thúc thúc! Là Giang thúc thúc đã trở lại!” … Giang Phong Miên đứng ở đầu thuyền, trên thuyền còn đứng hơn mười môn sinh theo hầu … Giang Trừng kêu lên: “Phụ thân! Phụ thân!”
Giang Phong Miên cũng thấy bọn hắn, hơi hiện ra vẻ kinh ngạc …. Đám thiếu niên này của Liên Hoa Ổ thường xuyên chơi mấy trò quái lạ, mặt dính đầy máu nhảy vào trong nước giả làm xác chết trôi là chuyện bình thường, bởi vậy … Vẫn chưa cảm nhận được tình hình nghiêm trọng. Giang Trừng lại vui mừng đến rơi cả nước mắt, vừa gấp vừa hoảng nói: “Phụ thân, phụ thân mau thả chúng ta ra!”
Giang Phong Miên nói: “Đây là Tử Điện của mẹ ngươi. Tử Điện nhận chủ, sợ là không chịu để cho ta …”
Ông vừa nói vừa dùng tay chạm vào Tử Điện, nào ngờ, vừa đụng vào, Tử Điện lập tức vô cùng ngoan ngoãn thu lại, trong nháy mắt hoá thành một chiếc nhẫn. Giang Phong Miên lập tức ngẩn người. Tử Điện là linh khí nhất phẩm của Ngu Tử Diên …. Giang Phong Miên được nhận định là chủ nhân thứ hai … Nhưng Ngu phu nhân chưa bao giờ nói qua, bà đã để cho Tử Điện nhận Giang Phong Miên là chủ nhân.
….. Giang Phong Miên nói: “Rốt cuộc đây là thế nào? Hai người các ngươi tại sao bị Tử Điện trói lại ngồi trong thuyền?”
…. Nghe vậy, tất cả môn sinh đều rúng động vì chuyện này. Giang Phong Miên nói: “Hoá Đan Thủ?!”
Giang Trừng nói: “Đúng vậy phụ thân! Chúng ta ….” Lời còn chưa dứt, ánh sáng tím chợt loé lên, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa bị trói lại. Hai người lại trong tư thế trước đó, ngã ngồi xuống thuyền. Giang Trừng ngẩn người, nói: “…. Phụ thân?!”
Giang Phong Miên nói: “Ta quay về, hai người các ngươi rời đi. Đừng đổi hướng, đừng trở về Liên Hoa Ổ. Sau khi lên bờ lập tức nghĩ cách đi Mi Sơn tìm tỷ tỷ và tổ mẫu của ngươi.” Nguỵ Vô Tiện kêu: “Giang thúc thúc!!!”
Giang Phong Miên nói: “Ta trở về tìm Tam nương tử”. Giang Trừng nói: “Chúng ta cùng nhau trở về tìm mẹ không được sao?!”
Giang Phong Miên bình tĩnh nhìn y, bỗng nhiên duỗi tay …. chậm rãi xoa xoa đầu y, nói: “A Trừng, ngươi phải thật tốt”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Giang thúc thúc, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, thì y sẽ không tốt”.
Giang Phong Miên chuyển ánh mắt sang người hắn, nói: “A Anh, a Trừng … cần ngươi chăm sóc nhiều hơn”.
Ông lại về con thuyền lớn kia. Hai thuyền lướt qua nhau, càng lúc càng xa, Giang Trừng tuyệt vọng hét lớn: “Cha!!!”]
Nhiếp Hoài Tang run rẩy, lẩm bẩm thành tiếng: “Là ai nói Giang tiền bối không thích con ruột? Là ai nói tình cảm phu thê của hai người bọn họ không hoà thuận?!” Gửi gắm giống nhau, cùng coi trọng lẫn nhau , rõ ràng đều để ý đối phương như thế, một người ấm áp nhẹ nhàng có chuyện sẽ không nói, một người kia mạnh miệng mềm lòng có tình cảm nhưng không thèm nói ra, vì sao, vì sao họ không thể có kết thúc tốt đẹp, chết già kia chứ?!
Nguỵ Vô Tiện đau đớn không thôi, dựa vào ngực Lam Vong Cơ, mang gương mặt đầy nước mắt cười nói: “Giang Trừng, ngươi xem, Ngu phu nhân, Giang thúc thúc, đều luôn thương yêu con trai ruột là ngươi đây, bọn họ … không yên lòng nhất chính là ngươi, đều muốn ta lấy tính mạng ra hỗ trợ, chăm sóc nhiều hơn, đều cảm thấy đại đệ tử ta đây là đáng tin cậy nhất đó, ngươi còn cứ hay nghĩ đến những lời bàn tán vớ vẩn kia, ngươi … có thẹn với lương tâm không hả!”
Giang Trừng không mở miệng cãi lại, y nói không nên lời, thậm chí không há nổi miệng. Chỉ đỏ bừng hai mắt, bộ dạng khóc âm thầm trong bụng, một khi mở miệng ra, người này sẽ không thể tự kềm chế mà khóc thét thành tiếng.
Kim Tử Hiên duỗi tay ôm người, Giang Yếm Ly liền vùi đầu vào ngực hắn lệ rơi đầy mặt. Kim Tử Hiên đưa tay khẽ vuốt lưng nàng, không hề xem nhẹ một chút nào, chỉ hận không thể lấy thân mình thay thế, “A Ly, khóc đi, khóc một trận cho thật thoải mái, Kim Tử Hiên ta thề, sau này sẽ không bao giờ để cho nàng phải có lúc đau lòng rơi lệ nữa!”
Tiết Dương cười nhạt, gã cảm thấy những người này thật ngốc, biết rõ đó là chịu chết lại không chịu quay đầu, vợ chồng Giang thị càng ngốc hơn! “Mọi người đều nói, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, biết rõ là hoạ, lại không một mình trốn thoát đi, còn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cả hai cùng chết, gia tộc bị giết, đây không phải là kẻ ngu dốt tự chuốc khổ thì là cái gì? Có cái gì đáng khóc!”
Còn chưa đợi đám người Nguỵ Vô Tiện há miệng ra tay, Nhiếp Hoài Tang đã mỉa mai nói: “Ngươi là tên tiểu lưu manh thiên sinh địa dưỡng, dựa vào trộm cướp thì biết cái gì, ngươi có biết cái gì gọi là khí khái không? Ngươi có biết cái gì gọi là vinh nhục không? Ngươi có biết cái gì gọi là gia tộc không?!”
Kim Quang Dao: Ta hình như cũng không biết, ha ~
Nhiếp Hoài Tang lại nói: “Những thứ này, đều là những thứ quan trọng hơn tài phú, địa vị, thậm chí sinh mạng! Không nói tới Giang tông chủ, Ngu phu nhân là chủ một gia tộc, nếu đổi vị trí, ngay cả một người trói gà không chặt như ta, mặc dù không thể gia tăng vẻ vang cho gia tộc, cũng dứt khoát sẽ không để một tộc họ Nhiếp ta chịu nhục nhã! Bảo vệ một gia tộc, dù chết, vẫn vinh quang!”
Lam Khải Nhân vì lời nói này mà rung động trái tim, sau khi hoàn hồn thì thầm nghĩ: đệ tử được lão phu dạy dỗ trong cuộc đời này, không có đứa nào kém cả!
Nhiếp Minh Quyết trong lòng cũng rất vui mừng, đệ đệ ngốc này của y, cho dù tu vi có vô dụng thế nào, thì tính tình cũng vẫn rất tốt, con cháu thế gia căn chính miêu hồng (kiểu con nhà nòi)! Nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị, nói với Nhiếp Hoài Tang sau khi nói năng hùng hồn dáng vẻ vẫn rất nghiêm túc: “Không để cho họ Nhiếp hổ thẹn, ‘hỏi một không biết ba’, hử?”
Nhiếp Hoài Tang một khắc trước vẫn còn cảm thấy mình siêu lợi hại: “…..”
—————————-
Ngay cả nguyên tác mình cũng chỉ dám đọc lướt qua đoạn này 😭😭😭