×
In

53.

Nguỵ Vô Tiện đối với chuyện này cảm thấy rất tò mò, Lam Trạm người này, từ trước đến nay là khuôn mẫu nghiêm nghị, ngoại trừ hắn ra thì đối với ai cũng không hề gợn sóng, tại sao cố tình đối với Ôn Ninh lại …. có thành kiến như thế? Ồ, giống như nhìn Giang Trừng không ưng lắm có phải không? Hắc hắc, đương nhiên là chướng mắt rồi, người mà y coi trọng chính là ta mà.

….. Ôn Ninh bò lên, do dự một lát, nói: “Lam công tử”

Lam Vong Cơ nhăn mày lại, che kín lỗ tai, xoay người đưa lưng về phía Ôn Ninh, đối mặt với Nguỵ Vô Tiện, dùng thân thể chắn tầm mắt của hắn lại.

…. Ôn Ninh nói: “Lam công tử đây là làm sao vậy?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Không sao cả. Say rượu thôi”.

“Hả?” Ôn Ninh mờ mịt, thoạt nhìn khó có thể chấp nhận sự thật này, sau một hồi lâu, rốt cuộc nói: “Vậy … nên làm gì bây giờ?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Còn có thể làm gì bây giờ, ta dẫn y vào nhà, ném lên giường ngủ thôi”.

Lam Vong Cơ nói: “Được”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ủa? Không phải ngươi che lỗ tai lại hả? Tại sao nghe được ta nói chuyện rồi?”

Lần này Lam Vong Cơ không đáp, vẫn che kín lỗ tai như cũ, làm như vừa rồi người nói chen vào không phải là y vậy. Nguỵ Vô Tiện không biết nên khóc hay nên cười, nói với Ôn Ninh: “Ngươi nên cẩn thận một chút”.

Ôn Ninh gật gật đầu, nhịn không được lại liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, đang định rút lui, Nguỵ Vô Tiện lại gọi y lại, nói: “Ôn Ninh, hay là …. ngươi tìm một nơi ẩn núp trước”.

Ôn Ninh ngẩn ra, Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi coi như đã chết hai lần rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi”. 

Hiểu Tinh Trần nghĩ thầm, thật vất vả cho vị Quỷ tướng quân này, hung thi cao cấp và có lý trí không dễ làm như vậy. Là người nhưng lại không phải là người nữa, lúc nguy hiểm thì chiến đấu anh dũng, là vũ khí nhuốm đầy gió tanh mưa máu, bình thường còn phải trốn đám đông núp cho kỹ, thỉnh thoảng ló mặt ra đều nhằm ngay lúc đạo lữ của sư điệt uống say, ừm, được rồi, là lúc cố tình bị chuốc say. Hung thi như vậy hẳn là có thể sống rất lâu nhỉ, hy vọng y sau này có thể sống tốt.

….. Nguỵ Vô Tiện nói: “Cởi mạt ngạch của ngươi xuống”. Lam Vong Cơ quả nhiên đưa tay ra sau đầu, từ từ tháo ra, lấy mạt ngạch màu trắng thêu hoa văn mây cuốn xuống.

Nguỵ Vô Tiện cầm mạt ngạch này trong tay, lật qua lật lại xem xét tỉ mỉ một hồi, nói: “…. Ta còn tưởng rằng cất giấu bí mật kinh thiên động địa gì lắm chứ. Vậy tại sao lúc trước ta lấy xuống ngươi lại tức giận như vậy?”

Bỗng nhiên hắn cảm thấy cổ tay bị siết chặt …… Lam Vong Cơ cột chặt hai tay hắn lại ….. thắt liên tiếp bảy tám cái nút chết, xếp thành một chuỗi gồ ghề xấu xí, lúc này mới hài lòng dừng tay.

….. Nguỵ Vô Tiện nói: “Cởi ra cho ta”. ….. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái rồi bình tĩnh dời mắt đi, làm như không nghe rõ hắn nói gì, cần phải tốn thời gian suy nghĩ. Nguỵ Vô Tiện quát lên: “Ồ, ta hiểu rồi! Kêu ngươi trói ta thì ngươi rất hăng hái, kêu ngươi tháo ra thì ngươi nghe không hiểu đúng không?”

…… Lam Vong Cơ vừa nhìn về nơi xa, vừa túm lấy sợi mạt ngạch trong tay, kéo lắc qua lắc lại, tỏ ra chơi rất là vui vẻ. Nguỵ Vô Tiện đau khổ cầu xin “….. Ngươi phải trói ta làm gì chứ? Để lâu không tốt nha, người ta nhìn thấy thì làm sao đây? Hử?”

Nghe xong câu cuối cùng, Lam Vong Cơ kéo hắn đi ra phía bìa rừng ….. Đi tới trước bàn của đám tiểu bối kia.

Lam Tư Truy kinh hãi kêu lên: “Hàm Quang Quân, mạt ngạch của ngài …..” Còn chưa nói xong, cậu đã nhìn thấy tay của Nguỵ Vô Tiện. Mạt ngạch của Hàm Quang Quân, đang cột trên cổ tay Nguỵ Vô Tiện.

….. Lam Vong Cơ nắm sợi dây mạt ngạch, kéo tay Nguỵ Vô Tiện lên, bày ra cho mọi người nhìn một lượt.

Khắp đầu Nguỵ Vô Tiện chỉ có một suy nghĩ: sau khi tỉnh rượu, Lam Vong Cơ có thể không cần gặp ai nữa.

Kim Lăng nghi hoặc không hiểu gì nói: “….. Y đang làm gì?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Trình diễn một cách sử dụng đặc biệt của mạt ngạch Lam gia …. Lúc gặp phải tẩu thi kỳ quái, các ngươi cảm thấy cần phải mang về kiểm tra kỹ càng, thì có thể cởi mạt ngạch xuống cột như vậy đem về.”

Lam Cảnh Nghi thốt lên: “Sao làm thế được? Mạt ngạch nhà chúng ta là …..”

Lam Tư Truy lấy cánh gà nhét lại vào miệng cậu ta, nói: “Thì ra là thế. Ta cũng không biết còn có công dụng hay tuyệt như vậy.”

Nguỵ Vô Tiện vừa vuốt ve tới lui mạt ngạch vân văn hiện đang cột trên cổ tay hắn, vừa nheo hai mắt lại nhìn Lam Vong Cơ hỏi: “Cho nên, Lam Trạm, mạt ngạch nhà các ngươi rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?”

Lam Vong Cơ mắt nhìn Thiên Thư trên vách đá không nói một câu, nhưng vành tai y lại từ từ đỏ lên dưới tình huống chủ nhân không hề hay biết.

Nguỵ Vô Tiện: (⊙o⊙) ….

Lam Hi Thần lại hỏi: “Nguỵ công tử hoàn toàn không biết ý nghĩa của mạt ngạch Lam gia ta sao?”

Nguỵ công tử chớp chớp mắt, “Biết nha, còn không phải ẩn ý ‘kềm chế bản thân’ hay sao, năm đó ta chép《 Quy phạm tập 》cũng không phí công, ngoài việc bền dai hơn một chút, thì không khác gì dây cột tóc của ta phải không?”

Không, ngươi chép《 Quy phạm tập 》vẫn là phí công, cho nên sau này vẫn là chép tiếp đi!

Lam Khải Nhân bay râu trừng mắt ngăn cản hành động muốn giải thích nói rõ của Lam Hi Thần, trong lòng tính toán xem người này nên chép lại bao nhiêu lần.

Nhìn thấy Lam Trạm vẫn còn đang im lặng ngượng ngùng, rồi lại nhìn Trạch Vu Quân tỏ ra thương mà không giúp được gì cộng thêm Lam Khải Nhân đang vô cùng tức giận, Nguỵ Vô Tiện chọt chọt rồi sờ sờ mạt ngạch trên cổ tay, vậy rốt cuộc mạt ngạch này còn có chỗ hữu dụng nào hả, quả thực ruột gan cồn cào muốn chết!

Nhiếp Hoài Tang từng chép không ít lần gia quy, Kim Tử Hiên trí nhớ rất tốt cùng với Giang Trừng tuy chẳng hiểu gì nhưng bất giác đều cùng cảm thấy vui sướng khi người khác gặp hoạ, kêu tên khốn nhà ngươi nha, rót rượu cho người ta, tháo mạt ngạch của người ta, chơi đùa quá trớn đi, bất quá Hàm Quang Quân uống say thật sự phóng túng quá rồi, cách thể hiện tính chiếm hữu như thế mà cũng có thể làm ra được.

 Làm lơ ánh mắt quỷ dị của người khác suốt đoạn đường, Lam Vong Cơ kéo Nguỵ Vô Tiện thẳng lên lầu.

….. Lam Vong Cơ kéo hắn ra sau tấm bình phong, dùng sức đẩy một cái, Nguỵ Vô Tiện liền bị đẩy ngã ra giường ….. Đầu của Nguỵ Vô Tiện đập nhẹ lên vách ngăn một cái …. Kêu “ai da” một tiếng …. Lam Vong Cơ nghe tiếng hắn kêu to …… lấy tay sờ sờ đầu hắn. Tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng động tác lại vô cùng mềm nhẹ, giống như đang hỏi: Đụng đau không? Y một bên sờ, Nguỵ Vô Tiện một bên run rẩy khoé miệng, nói: “Đau quá à, đau quá đau quá đau quá à” ….. Nguỵ Vô Tiện giơ hai tay lên cho y xem, nói: “Ngươi thả ta ra đi. Hàm Quang Quân … Tháo mạt ngạch, thả ta ra được không? Được không?”

Lam Vong Cơ lập tức bụm kín miệng hắn lại …… Chuyện không muốn làm ngươi liền giả bộ nghe không hiểu, thật sự không thể giả bộ nghe không hiểu thì dứt khoát không cho ta nói?! Chơi xấu vậy luôn! Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: một khi đã như vậy thì cũng đừng trách ta.

….. Hắn hé môi ra, đầu lưỡi nhanh chóng nhẹ nhàng trêu chọc lòng bàn tay của Lam Vong Cơ một cái. Chỉ là chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Lam Vong Cơ lại giống như bị lửa đốt trúng lòng bàn tay, đột ngột rụt tay lại.

Nguỵ Vô Tiện hít một hơi thật sâu, đang cảm thấy sắp thở ra một hơi tức giận, thì thấy Lam Vong Cơ quay người qua, đưa lưng về phía hắn, ôm đầu gối ngồi trên giường, nâng lòng bàn tay bị hắn nhẹ liếm một chút kia đến gần trái tim, cả người cũng không nhúc nhích.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Làm gì nha? Đây là làm gì nha?” Cái tư thế đời không còn gì vui sau khi bị kẻ lưu manh làm ô uế này, không biết còn tưởng hắn đã làm gi Lam Vong Cơ.

….. Nhìn bộ dạng Lam Vong Cơ ôm đầu gối, yên lặng nép vào một góc giường, ham muốn làm xấu của Nguỵ Vô Tiện lại trỗi dậy. Hắn quỳ gối trên giường, nhích qua chỗ Lam Vong Cơ ….. Lam Vong Cơ lập tức nhảy xuống giường, tựa như sợ hãi vậy, tiếp tục đưa lưng về phía hắn, giữ khoảng cách với hắn.

Lần này Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu quá trớn ….. Hắn vừa cười vừa không có ý tốt sán tới gần. Lam Vong Cơ chạy ra khỏi tấm bình phong ….. Nguỵ Vô Tiện vòng qua tấm bình phong đuổi theo y, y lại vòng qua bên kia. Hai người chạy vòng tới vòng lui quanh tấm bình phong …. Nguỵ Vô Tiện đang đuổi theo rất hưng phấn đột nhiên bừng tỉnh: “Ta đang làm cái gì? Chơi trốn tìm sao? Cái quái gì thế này, đầu ta bị cửa kẹp à? ….?”

Phát hiện người đuổi theo mình đứng yên, Lam Vong Cơ cũng đứng yên. Sau đó y núp sau tấm bình phong, thấp thoáng thò ra non nửa khuôn mặt trắng như tuyết im lặng không nói gì trộm nhìn sang phía Nguỵ Vô Tiện. Người này vẫn là bộ dạng nghiêm túc, đứng đắn, làm như người mới vừa rồi chạy vòng quanh tấm bình phong chơi rượt bắt như đứa bé sáu tuổi kia là một người khác vậy.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi muốn tiếp tục sao” Lam Vong Cơ mặt không cảm xúc gật gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện nghẹn cười nghẹn đến sắp bị nội thương. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Ôi mẹ ơi Lam Trạm sau khi uống say muốn cùng hắn chơi trốn tìm ha ha ha ha ha ha ha ha!

Những người khác tỏ vẻ: chúng ta cũng sắp nghẹn cười đến bị nội thương rồi nè. Hồi đầu tưởng rằng cái tên Nguỵ Vô Tiện không biết xấu hổ này và Hàm Quang Quân say rượu dưới bầu không khí càng lúc càng ái muội, thì hình ảnh nhìn thấy sẽ trở nên phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe gì gì đó, kết quả phong cách của hai người tuổi cộng lại hơn 50 tuổi đột nhiên biến thành con nít chơi đùa! Các ngươi khi còn nhỏ chưa từng chơi diều hâu bắt gà hay chưa từng chơi trốn tìm hả, mà lập tức chỉ cần bịt tai rồi bắt chúng ta nghe cái này?!

Lam Khải Nhân: Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm vô cớ cười nhạo, cấm vui chơi đùa giỡn biết không hả?

Nguỵ Vô Tiện không giống những người khác có thể rụt rè nhịn cười đã phối hợp với Hiểu Tinh Trần cười to một trận đã đời, toàn bộ không gian vang vọng tiếng ‘ha ha ha ha ha ha ~~’ trầm bổng lên xuống.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, chỉ có thể đỏ tai lên đợi hai người bọn họ cười xong rồi đọc tiếp. Hiện giờ trên mặt Nguỵ Anh hoàn toàn không tìm thấy vẻ lo sợ nghi hoặc trước đó, híp mắt lại, miệng sắp cong tới mang tai, khiến người ta nhìn thấy liền bất giác mỉm cười theo.

Hàm Quang Quân, ngươi xác định không phải ngươi mỉm cười vì dáng vẻ tràn ngập tính trẻ con của bản thân sao?

Lam Hi Thần thấy sắc mặt của thúc phụ càng lúc càng kỳ lạ, vội vàng nhịn xuống ý cười giữ vững thái độ đoan chính, cảm giác buồn cười qua đi, trong lòng hắn lại tràn ngập cảm giác mất mát. Những năm tháng ấu thơ của hắn và Lam Vong Cơ, không có những chơi đùa kiểu này, chỉ có vấn an mẫu thân một lần mỗi tháng là thời gian thả lỏng hiếm có của bọn họ, mà thời gian này, cũng đã kết thúc vào năm Vong Cơ được sáu tuổi đó. Thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn ngược lại có chút cảm ơn Nguỵ công tử, cảm ơn từ khi gặp hắn (Nguỵ Vô Tiện) đã khiến cho Vong Cơ trở nên có sức sống lại một lần nữa, cảm ơn hắn hiện giờ có thể cùng Vong Cơ yêu nhau, sau này cũng có thể cùng nhau bạc đầu.

…… Hắn lại chạy hai bước về phía Lam Vong Cơ, làm bộ muốn đuổi theo. Quả nhiên, Lam Vong Cơ cũng chạy đi trốn. Nguỵ Vô Tiện ….. nói: “Chạy nhanh lên, đừng để ta bắt được. Bắt một lần thì sẽ liếm ngươi một lần, xem ngươi có sợ không”.

….. Lam Vong Cơ chợt từ phía bên kia của tấm bình phong đi ra, dụng thẳng ngay mặt hắn ….. Lam Vong Cơ thấy hắn bất động, liền nâng cổ tay bị trói túm lại của hắn lên, đem hai cánh tay của hắn vòng qua cổ mình, như là chủ động chui vào một cái bẫy không gì phá nổi, nói: “Bắt được rồi” …. Phảng phất như đang chờ mong điều gì đó, nhưng sau một hồi lâu cũng chờ không thấy, lại lặp lại lần nữa, lần này nhả chữ rất mạnh, như là có chút sốt ruột mà thúc giục: “Bắt được rồi”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng vậy, bắt được rồi”.

Bắt được rồi, sau đó thì sao? Hắn đã nói gì —- Bắt một lần thì sẽ làm cái gì?

…… Không thể nào. Nguỵ Vô Tiện nói: “Lần này không tính, lần này là tự ngươi đi tới …..”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Lam Vong Cơ sầm mặt xuống, đầy mặt băng giá một bộ tỏ vẻ cực kỳ không vui.

Nguỵ Vô Tiện …. thử thăm dò ghé sát mặt vào, môi tựa chạm vào nhưng không chạm, tựa hôn mà không phải hôn cọ qua mu bàn tay Lam Vong Cơ, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét một cái, lên làn da lạnh như ngọc.

Một cái liếm rất rất nhẹ. Lam Vong Cơ rụt tay lại như tia chớp, lấy hai cánh tay của Nguỵ Vô Tiện ra, lại đưa lưng về phía hắn nhảy sang một bên, ôm lấy cái tay bị liếm kia của mình, im lặng cúi đầu nhìn bức tường không nói một lời.

Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ: “Y thế này là sợ hay là thích? Hay là vừa sợ vừa thích?”

Đang ngẫm nghĩ, Lam Vong Cơ xoay người lại, lại là vẻ mặt bình tĩnh: “Lần nữa” ….. Lại trốn sau tấm bình phong, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn hắn …… Hắn vừa mới đuổi theo hai bước, Lam Vong Cơ lại tự mình đụng vào.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi thật sự cố ý”. Lam Vong Cơ lại vòng cánh tay hắn lên cổ mình, làm như nghe không hiểu câu này, chờ đợi hắn thực hiện lời hứa lần nữa.

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Ta chỉ làm như thế đã khiến cho một người như Lam Trạm chơi vui đến vậy sao? Chuyện này sao có thể. Dù sao hiện giờ làm gì y, thì sau khi y tỉnh lại cũng không nhớ rõ, ta chơi lớn với y luôn” ….. Hắn kéo một bàn tay của Lam Vong Cơ, cúi đầu, trên những ngón tay thon dài trắng nõn, hôn một cái ….. Dán sát lên, cách lớp quần áo, hôn ngực y một cái, nói: “Không nói câu nào sẽ không cho ngươi nữa. Nói, làm sao nhận ra ta?”

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy, làm như sắp mở miệng khai ra.

Nhưng cố tình, vào lúc này, Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào đôi môi màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất mềm mại kia của y, giống như bị ma xui quỷ khiến, hôn một cái lên đôi môi đó.

Sau khi hôn xong, còn chưa đã thèm mà liếm một cái.

Hai người đều đột nhiên mở to mắt ra.

Đang lúc cho rằng hai người này sẽ tiếp tục chơi trò trốn tìm, thế mà lại như vậy, như vậy …..?! Đây là quay ngược một cú lớn đó ha!

Tiết Dương thầm nghĩ: cũng chỉ hôn một cái thôi mà, mấy con cháu thế gia này thật là quá ngây thơ.

Kim Quang Dao đầy mặt tươi cười mê mẩn, vô cùng hứng thú chờ nghe kể tiếp chuyện say rượu.

Hiểu Tinh Trần gương mặt ửng đỏ, ánh mắt lập loè, lúc này làm thế nào cũng không cười nổi, thân là trưởng bối, chuyện này …..? Hắn, hắn vẫn nên bắt chước Tử Sâm cùng nhau nhắm mắt im lặng đọc thuộc lòng kinh kệ là được!

Trưởng bối thúc phụ đại nhân thì hai mắt trừng to một cách nghiêm trọng, cứ nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích, như thể cho dù hoá đá không còn lý trí cũng không buông tha cho tên đầu sỏ làm vấy bẩn một trong Lam thị song bích của ông.

Lam Hi Thần cũng đang đỏ mặt thấy vậy thở dài, sau đó … yên lặng giơ tay lên che khuất tầm mắt của thúc phụ.

Nhiếp Hoài Tang trợn mắt há miệng, lắp bắp nói: “Còn, còn thật sự hôn lên ha, Lam Vong Cơ làm thế nào có thể đọc ra được vậy?”

Lần này ngoại trừ đại ca hắn bề ngoài không có gì khác thường, chỉ có màu da hơi sậm hơn đập vào gáy hắn một cái, thì ngay cả đương sự Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý đến hắn.

Nguỵ Vô Tiện đúng thật là không rảnh, sau khi hắn nghe giọng đọc đặc biệt của Lam Vong Cơ đọc ra những lời này, liền nhìn chằm chằm vào người trước mắt này, chỉ cảm thấy gương mặt bình thường vốn đã mi thanh mục tú lúc này càng thêm tuyệt đẹp, đôi môi đỏ hồng kia của y thoạt nhìn thật sự mềm mại nha, còn thêm mùi đàn hương thoang thoảng đang bao bọc lấy chính mình, đều khiến hắn không tự chủ được mà xoay người từ từ dán đến gần, vì thế, khi phục hồi tinh thần lại thì hắn đã thưởng thức đôi môi thật sự mềm mại kia một lần ….

Lam Vong Cơ với đôi tay siết chặt, hai tai nóng như lửa đốt, trên môi còn có dấu răng: Ta không kiểm soát được bản thân!!!

Kim Tử Hiên vẫn luôn che tai của tức phụ nhanh tay lẹ mắt xoay người Giang Yếm Ly lại, dùng hết sức lực khống chế cảm xúc trên mặt rốt cuộc cũng nhịn không được bùng nổ, mắng to đôi CẨU – NAM – NAM này!

Sắc mặt Giang Trừng lúc này thật sự đỏ bừng, đối diện với ánh mắt xin lỗi vì hai người không biết xấu hổ thoạt nhìn giống như chỉ là ‘ôm nhau đơn thuần’ của Lam Hi Thần, y đặc biệt muốn nói một câu ‘Cho ta mượn tay áo để che một chút’, đôi mắt thật muốn mù luôn rồi!

Bàn luận về tầm quan trọng của việc đọc nhiều xem nhiều đối với việc viết lách:

Ta: nghe nói gần đây thông dụng ‘môi làm giả như bị cắn’

Tiện Tiện (hưng phấn): Nhị ca ca để ta làm cho ngươi một cái!

Uông Kỷ (mặt liệt): Ta không kiểm soát được bản thân!

54.

Nguỵ Vô Tiện sau khi hoàn hồn chớp chớp mắt, ngẩn người trước đôi môi hơi có dấu răng của Lam Vong Cơ, vừa rồi hình như hắn đã làm một chuyện gì rất khủng khiếp đúng không?

Hơi dời tầm mắt về phía trước thì thấy đôi mắt nhạt màu kia, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly phảng phất rực lửa lên, làm cho gương mặt của hắn cũng trở nên nóng bừng, tim đập nhanh lên, bất giác, Nguỵ Vô Tiện xoay người đi và biến thành tư thế dựa thoải mái về phía trước.

Nhưng giọng nói dễ nghe của người nào đó đuổi tới bên tai hắn như hình với bóng, hơi thở có chút nặng nề nói, “Ngươi đọc đi!”

Nguỵ Vô Tiện: “……” Hay cho vị Hàm Quang Quân không bao giờ mất lễ nghi!

Lam Hi Thần trầm mặc, hắn phải giơ tay ngăn thúc phụ trong bao lâu nữa?

Mọi người: cũng muốn hỏi một câu, khi nào chúng ta có thể đi ra ngoài?!

 Sau một hồi lâu, Lam Vong Cơ bỗng nhiên giơ tay lên. Nguỵ Vô Tiện chợt bừng tỉnh, trong nháy mắt toàn thân túa mồ hôi lạnh, cho rằng y sắp đánh một chưởng khiến tim gan phèo phổi của mình văng tung toé ngay tại chỗ, vội vàng lăn một cái lên giường. Vừa quay đầu lại, thì thấy Lam Vong Cơ đập một cái lên trán chính mình, đột ngột đập cho bản thân mình hôn mê bất tỉnh, nằm ngã ra trên giường gỗ.

Trong phòng, Lam Vong Cơ ngã lên trên giường, Nguỵ Vô Tiện ngồi dưới đất. Một cơn gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến nỗi lưng Nguỵ Vô Tiện lạnh căm, người cũng tỉnh táo hơn một chút.

….. Nguỵ Vô Tiện dựa vào giường, ngồi trên mặt đất. Suy nghĩ miên man một hồi, hỗn loạn rối bời, chỉ có một suy nghĩ: sau này vẫn là không nên cho Lam Trạm uống rượu nữa. Nhỡ đâu y thấy ai cũng thế này, thì thật sự là rất không ổn.

….. Mơ mơ màng màng nghiêng nghiêng ngả ngả đến tảng sáng, hắn cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng ẵm hắn lên, đặt nằm trên giường. Nguỵ Vô Tiện cố gắng mở mắt ra, gương mặt vẫn luôn lãnh đạm của Lam Vong Cơ đập vào trong mắt.

Hắn lập tức tỉnh táo năm sáu phần, kêu lên: “Lam Trạm”.

Lam Vong Cơ “Ừm” một tiếng trả lời hắn. Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Ngươi hiện giờ là tỉnh hay say?”

Lam Vong Cơ nói: “Tỉnh”. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ồ … giờ mẹo rồi”.

Lam Vong Cơ mỗi ngày đều tỉnh dậy vào đúng giờ này, vì thế bây giờ Nguỵ Vô Tiện không cần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ cũng có thể đoán được thời gian. Y cầm lấy cổ tay của Nguỵ Vô Tiện, hai cổ tay đều là mấy vết bầm đỏ do bị siết chặt. Lam Vong Cơ lấy một bình sứ nhỏ màu xanh nhạt từ trong tay áo, cúi đầu xức thuốc cho hắn. Một chút thuốc mỡ vừa thoa lên lập tức mát lạnh một mảng, Nguỵ Vô Tiện nheo hai mắt lại, nói: “Đau quá à ….. Hàm Quang Quân ngươi sau khi uống say thật là thô lỗ”.

Lam Vong Cơ không hề ngước mắt lên, nói: “Tự làm tự chịu”. Trái tim Nguỵ Vô Tiện treo lên một chút, nói: “Lam Trạm, sau khi ngươi uống say, đã làm cái gì, ngươi thật sự không nhớ rõ đúng không?”

Lam Vong Cơ nói: “Không nhớ rõ”.

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Chắc hẳn là không nhớ rõ. Nếu không y lại chẳng thẹn quá hoá giận mà chém chết ta”.

Trong lòng hắn thấy may mắn Lam Vong Cơ không nhớ rõ, nhưng lại có chút tiếc nuối vì y không nhớ rõ …. Sau khi Lam Vong Cơ xức thuốc, thì có người nhẹ nhàng gõ cửa, gõ ba cái, giọng Lam Tư Truy vang lên: “Hàm Quang Quân, đều dậy cả rồi. Sắp đi chưa?” Lam Vong Cơ nói: “Chờ ở dưới lầu”

Nguỵ Vô Tiện khoa trương thở phào một hơi, mọi suy nghĩ trong lòng hắn rõ ràng cụ thể như thế, tại sao tảng đá này cứ viết ra hết vậy hả, may mà cuối cùng lần say rượu này cũng qua rồi, bất quá ngẫm lại chỉ một cái liếm chạm nhẹ như thế đã khiến cho Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh vứt bỏ mũ giáp tự đánh mình ngất đi không dậy nổi, hắc hắc, sao lại cảm thấy mãn nguyện tự hào thế cơ chứ? Nhưng, thật sự không nỡ để Lam Trạm lại uống rượu a …..

Lam Vong Cơ đoán được lúc này Nguỵ Vô Tiện nghĩ cái gì, nói: “Không sao, có thể cùng uống với ngươi khi không có ai”. Nguỵ Anh là không cay không vui, thích rượu như mạng, cho dù ít nhiều vướng mắc gia huấn, nhưng thỉnh thoảng ở bên ngoài uống rượu cùng Nguỵ Anh, cũng hợp lý, chỉ cần không bị thương là được.

Lam Khải Nhân nghe vậy tay run rẩy không ngừng, trong lòng hét to ‘gia quy nghiêm thế mà cũng quản không được’, nhưng ngại trước mặt mọi người của tứ đại gia tộc, chỉ có thể trừng mắt với cháu trai, nâng cổ tay áo trắng tinh lên để thuận khí.

Đối với tất cả những gì tai nghe mắt thấy liên quan đến vụ án say rượu, những người biết chuyện dù không nghe không thấy cũng đều cảm thán người si tình qua các thế hệ của Cô Tô Lam thị thật sự là không phải giả nha, cộng thêm hình tượng đáng ngưỡng mộ như núi của Hàm Quang Quân cũng đã sụp đổ không còn một tí gì.

Mọi người ra khỏi thành, ở dưới cổng thành liền phải chia tay đường ai nấy đi. Các con cháu thế gia ….. đã vô cùng quen thuộc với nhau, giờ phút chia tay, đều lưu luyến không rời ….. Lam Vong Cơ cũng không thúc giục, tuỳ ý cho bọn chúng nói này nói kia, đứng bất động dưới một thân cây không nói gì. Tiên Tử bị y nhìn chằm chằm, không dám sủa bậy chạy lung tung, chỉ có thể cùng rúc dưới tàng cây, ngóng cổ nhìn sang Kim Lăng bên kia, đuôi dựng lên ngoe nguẩy.

….. Nguỵ Vô Tiện ôm lấy vai Kim Lăng, đi ra xa một đoạn ….. Vừa đi vừa nói: “Sau khi trở về đừng tranh cãi với cữu cữu của ngươi nữa, nghe lời y, sau này cẩn thận, đừng có một mình chạy loạn ra ngoài săn đêm nữa.”

Kim Lăng tuy rằng xuất thân danh môn, nhưng lời đồn đãi vớ vẩn chưa từng buông tha bất kỳ ai, cậu không cha không mẹ, khó lòng tránh khỏi nóng vội muốn mau chóng thành công, nóng vội chứng minh bản thân. Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Ngươi mới mười mấy tuổi chứ bao nhiêu? Hiện giờ những con cháu thế gia xấp xỉ tuổi ngươi cũng có săn được yêu ma quỷ quái gì ghê gớm đâu, ngươi cần gì phải sốt ruột nhất thời, khăng khăng giành trước cái này.”

Kim Lăng rầu rĩ nói: “Cữu cữu và tiểu thúc thúc của ta lúc thành danh cũng là mười mấy tuổi …. Ngay cả Nguỵ cẩu Nguỵ Anh năm đó giết Đồ Lục Huyền Vũ cũng là mười mấy tuổi. Ngay cả hắn cũng có thể, tại sao ta không thể?”

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy cái chữ đi liền ngay phía sau họ của mình kia, liền sởn tóc gáy một trận, khó khăn lắm mới rùng mình cho rơi xuống hết lớp da gà nổi khắp người, nói: “Đó là hắn giết sao? Không phải là Hàm Quang Quân giết à?”

Nghe hắn nhắc tới Hàm Quang Quân, Kim Lăng biểu lộ cảm xúc không rõ ràng nhìn hắn một cái, muốn nói gì đó, nhưng cố kềm lại ….. nói: “Ta đã biết ý nghĩa của mạt ngạch Cô Tô Lam thị. Nếu đã như vậy, thì ngươi phải ở bên cạnh Hàm Quang Quân cho đàng hoàng đi. Có đoạn tụ cũng phải đoạn cho trong sạch, đừng đi trêu chọc nam nhân khác, đặc biệt là người của nhà chúng ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi”.

….. Xem ra là ….. chỉ cần không tìm người nhà nó thì coi như không nhìn thấy. Nguỵ Vô Tiện nói: “Cái đứa nhỏ này! …. Nói như thể ta là cái loại người gì vậy á. Mạt ngạch? Mạt ngạch Cô Tô Lam thị có ý nghĩa gì hả?”

Kim Lăng nói: “Ngươi bớt bớt lại! Đã được tiện nghi còn khoe mẽ, đừng đắc ý vênh váo. Ta không muốn nói chuyện này nữa. Ngươi là Nguỵ Anh có phải không?” Ba câu nói cuối cùng, cậu đột nhiên vứt ra một câu, thẳng thắn, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng ngừa. Nguỵ Vô Tiện thong thả tiếp lời: “Ngươi cảm thấy ta giống không?”

Kim Lăng sau một lúc lâu im lặng, bỗng nhiên huýt sáo một tiếng, kêu: “Tiên Tử!” Bị chủ nhân gọi tên, Tiên Tử thè lưỡi, sải rộng bốn chân chạy nhanh tới. Nguỵ Vô Tiện nhấc chân chạy như điên: “Nói chuyện đàng hoàng, thả chó làm cái gì!”

Kim Lăng nói: “Hừ! Tạm biệt!” Cậu nói xong câu tạm biệt, rồi hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang đi về hướng Lan Lăng, xem ra không dám trở về Vân Mộng Liên Hoa Ổ gặp Giang Trừng. 

“Chà, tiểu Kim Lăng cũng đoán được rồi”. Đọc đến Kim Lăng, từ đáy lòng Nguỵ Vô Tiện luôn không kềm chế được mà cảm thấy mềm nhũn, tuy rằng vị đại tiểu thư còn chưa sinh ra này quả thực là một sự kết hợp giữa cữu cữu Giang Trừng và phụ thân Kim Khổng tước của nó, lại còn nuôi một con chó, nhưng dù sao cũng là con trai của sư tỷ, chính trực thiện lương không thay đổi, thì hắn không chê.

Giang Trừng vẫn không có sắc mặt tốt đẹp gì, nói: “Biểu hiện của ngươi rõ ràng như vậy, nó không phải ngu ngốc thực sự, đương nhiên đoán ra được”.

Nguỵ Vô Tiện làm mặt quỷ về phía y, cà khịa: “Khó trách tiểu Kim Lăng sợ ngươi như vậy, chính bởi vì ngươi luôn có cái mặt thối, nó thân thiết với ngươi mới là lạ!”

Mắt thấy Vân Mộng song dỗi lại sắp lên võ đài, Nhiếp Hoài Tang vội vàng khuyên can, ngược lại hỏi: “Cho nên Nguỵ huynh, năm đó Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn kia rốt cuộc là ngươi giết, hay là Hàm Quang Quân giết?”

Nhắc tới con đại vương bát kia, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười hướng ánh mắt chỉ hai người hiểu về phía Lam Vong Cơ, lúc này mới nói: “Đương nhiên là Lam Vong Cơ giết, ta chỉ phụ giúp một chút mà thôi”.

Nhiếp Hoài Tang nghẹn lời cứng họng: Ồ, vậy ngươi cười với y làm gì? Cho nên vẫn là cả hai phu phu các ngươi giết đúng không?

Nguỵ Vô Tiện nói: “Khúc sau chắc sẽ đọc thấy, nhưng thật ra, cánh tay trái bị vứt ra ở Mạc Gia trang, tìm thấy hai chân ở Tế Đao đường tại Thanh Hà, nhặt được thân thể ở khu lăng mộ Thường thị. Đoạt được cánh tay phải ở Nghĩa Thành vùng Thục Đông, đọc đến giờ, chỉ còn lại cái đầu của huynh đệ tốt là còn chưa có tung tích, hung thi sau khi chết bị phanh thây rồi hoá thành tà ám khả năng cao tới bảy phần là oán khí nằm ở phần đầu, sợ là những rối ren ngoắt nghéo kế tiếp càng khủng khiếp hơn.”

Nghe hắn nói ra từ “huynh đệ tốt”, Nhiếp Minh Quyết hoàn toàn hiểu rõ, đó cực kỳ có khả năng là y, là y sau khi bị phanh thây. Xét thấy kết cục của hai vị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, Tống Lam, còn thêm bản thân Di Lăng Lão Tổ, Nguỵ Vô Tiện đang nhắc nhở y, chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đối mặt với việc bị phanh thây xẻ thịt, máu me đầm đìa!

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!