×
In

Nguỵ Vô Tiện bị vẻ mặt nghẹn lời của Kim Quang Dao chọc cho cười thật to, khó khăn lắm mới ngừng được và nói: “Khụ, Liễm Phương Tôn, nếu ngươi không dính đến quỷ đạo, bàn tay ta có dài đến 800 trượng cũng không quản tới ngươi á, bản thân bổn Lão tổ cũng là tượng đất qua sông mà, thứ kia trên người ngươi sớm muộn gì cũng sẽ được lấy đi thôi, nhưng cũng không phải là bây giờ”.

Kim Quang Dao trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh, nghĩ trong Xạ Nhật Chi Chinh Nhiếp Minh Quyết đã vài lần chĩa đao vào người mình, thầm nghĩ: Đợi đọc xong đừng nói lấy thứ này đi, tất cả những thứ khác sợ là cái gì cũng không còn.

Lam Hi Thần âm thầm tự đau lòng, rồi lại lặng lẽ an ủi chính mình, chắc Tam đệ chỉ là nhiều năm sau này mới đi vào con đường sai trái nhỉ? Năm đó trên đường mình đi trốn, vẫn là a Dao giơ tay giúp đỡ, mình nên tin tưởng hắn hơn một chút mới đúng …

Từ trước cho đến hiện giờ, Tống Lam không có quan hệ với những người ở đây. Nhưng sau khi đến đây, mặc dù vẫn chưa nắm hết được toàn bộ những ân oán gút mắc giữa những người này, nhưng y cũng cảm nhận, hai người bị Di Lăng Lão Tổ ra tay này, chính là thiên lý tuần hoàn, quả báo thích đáng, nếu có người có thể siết chặt thì càng tuyệt vời hơn. Nhưng, cho dù kết cục thế nào y cũng không nói thêm gì về chuyện này. Điều y muốn làm là nhìn hồng trần nườm nượp, để chứng minh bản thân.

[….. Nguỵ Vô Tiện làm như vô tình nhìn lướt qua bàn ăn, gần như hơn phân nửa là món ăn cay đỏ. Hắn chú ý Lam Vong Cơ hạ đũa, phát hiện món y ăn phần nhiều là món thanh đạm, thỉnh thoảng mới duỗi đũa qua đĩa thức ăn đỏ tươi, bỏ vào miệng cũng mặt không đổi sắc, trong lòng hơi hơi rung động. Lam Vong Cơ chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi: “Sao vậy”.

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi rót một ly, nói: “Muốn ngươi uống rượu cùng ta”.]

Mọi người: “…..” Ngươi lại muốn làm cái gì?!

Nguỵ Vô Tiện: Ta cái gì cũng không làm nha, cho dù ta muốn làm cái gì thì Lam Trạm cũng phải phối hợp mới được chứ, Vô tội.jpg

Nghe câu nói này, Tống Lam một khắc trước còn đang lẩm nhẩm kinh thư Đạo gia lập tức bất giác nhìn về phía Hiểu Tinh Trần, y chưa bao giờ gặp qua một người lễ nghi chu toàn nhưng lại dễ xúc động như vậy, vẫn luôn cảm thấy rất … khó hiểu và mới lạ?

Hiểu Tinh Trần: Nhìn ta như vậy làm gì?

[Hắn vốn cũng không trông mong Lam Vong Cơ sẽ thật sự uống cùng hắn, tự mình ngửa đầu uống hết ly rượu này. Ngờ đâu, Lam Vong Cơ nhìn hắn, sau khi im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ vén tay áo, với tay, cũng rót cho mình một chén rượu, xác định dứt khoát, nâng chén từ từ uống hết.

Nguỵ Vô Tiện hơi ngạc nhiên, nói: “Hàm Quang Quân, ngươi cũng quá tri kỷ đi, thật sự uống cùng ta ư?”

Lần trước uống rượu, Nguỵ Vô Tiện không nhìn kỹ vẻ mặt của y, lần này cố tình chú ý.

Khi Lam Vong Cơ uống rượu là nhắm hai mắt, hơi hơi nhíu mày, uống cạn ly này, khó nhận ra hơi mím môi, lúc này mới mở mắt ra. Bên trong sóng mắt, còn hiện lên một lớp hơi nước mỏng.

Nguỵ Vô Tiện chống má ở bên cạnh bàn, trong lòng bắt đầu đếm số. Quả nhiên, khi đếm đến tám, Lam Vong Cơ buông ly rượu, đỡ trán, nhắm mắt. — cứ thế ngủ mất.]

Nguỵ Vô Tiện ánh mắt lấp lánh nhìn Lam Vong Cơ: Lam Trạm Lam Trạm, muốn nhìn Nhị ca ca say rượu (???)

Sau đó Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đối mắt thật lâu, trong lòng giãy giụa qua lại, bị Lam Khải Nhân nghiêm khắc ho khan một tiếng bừng tỉnh lại, rồi từ từ … quay đầu đi.

Nguỵ Vô Tiện khóc chít chít: Hu hu hu Lam Nhị ca ca không thương ta ~~~

[Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn phục rồi: Quả nhiên là ngủ trước say sau! …. Lát sau, đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, khom người cúi đầu, khẽ gọi bên tai y: “Lam Trạm?”

Không trả lời. Nguỵ Vô Tiện lại kêu: “Vong Cơ huynh?”

Lam Vong Cơ tay phải đỡ trán, hô hấp thập phần ổn định đều đặn.

Khuôn mặt này cùng với cánh tay chống trên trán kia, đều trắng nõn không tì vết, như là mỹ ngọc.

Trên người y toả ra mùi đàn hương thoang thoảng, vốn là lạnh lùng, có chút quạnh quẽ. Nhưng lúc này, trong mùi đàn hương có lẫn mùi rượu, hương thơm lành lạnh hơi có vẻ ấm áp, làm như pha trộn một chút vị ngọt xông lên, thế mà lại làm say lòng người.

Nguỵ Vô Tiện dựa đến gần, hương thơm này quanh quẩn trong hơi thở của hắn, không tự chủ được, càng khom người xuống thấp hơn một chút, cách y càng gần hơn một chút, trong lúc mơ mơ hồ hồ nghĩ: “Kỳ lạ … tại sao hình như hơi hơi nóng nhỉ?”

Trong mùi đàn hương pha lẫn mùi rượu, mặt hắn đã ghé vào gần hơn, mà bản thân mình hoàn toàn không biết, giọng nói cũng nhẹ xuống, mang theo chút vẻ ngả ngớn, nỉ non gọi: “Lam Nhị … ca ….”

Bỗng nhiên, một giọng nói nhỏ xíu vang lên: “Công tử ….”

Mặt Nguỵ Vô Tiện đã dán đến gần Lam Vong Cơ trong gang tấc, tiếng “ca ca” dưới đáy lưỡi cũng sắp ra khỏi miệng, nghe tiếng gọi bừng tỉnh, lòng bàn chân trượt một cái, suýt nữa đập mặt.

Hắn lập tức che Lam Vong Cơ ở phía sau, xoay người nhìn về hướng cửa sổ nơi phát ra tiếng gọi.]

Nhiếp Hoài Tang cảm thấy thật là tiếc nuối: “Ai da hoá ra không hôn lên ha, thật thật là quá đáng tiếc”. Vừa hồi thần lại thì thấy một bàn tay trong tầm mắt hắn đang từ từ siết chặt Bá Hạ, cứng đờ ngẩng đầu nhìn lên, lông mày đại ca hắn đã nhăn như nếp gấp của cây quạt …. Không không không lẽ hắn đã nói ra khỏi miệng rồi sao っ?Д?)っ

Nguỵ Vô Tiện: “…… Không hôn lên thật đúng là rất xin lỗi ngươi, Hoài Tang huynh”. Nếu các ngươi đều không có mặt ở đây thì ta cũng muốn hôn thử một lần.

Lam Vong Cơ: “…..” Lam Vong Cơ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh, người này! LẠI! TỚI!

Ôn Ninh: Công tử, ta oan uổng!

Giang Trừng: Hừ hừ, trong sách rõ ràng chưa nói cụ thể điều gì, đã có thể ái muội như vậy, thật là vô liêm sỉ!

Lam Hi Thần: Nói thật, Thiên Thư Thạch này hình như không đứng đắn thế nào ấy.

Lam Khải Nhân: Nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe thấy âm thanh gì cả, lão phu đã điếc!!

Tống Lam: Phi lễ chớ nghe, không thì cứ bịt tai lại là tốt hơn.

[….. Một luồng gió đêm lạnh lẽo ùa vào cửa sổ. Ôn Ninh trợn tròn mắt, hốc mắt không còn trắng nhởn một màu nữa, đã có đôi con ngươi màu đen an tĩnh.

Hai người cứ như vậy, một người đứng, một người treo ngược đầu, nhìn nhau hồi lâu.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Xuống đây”.

Ôn Ninh lập tức không móc vào mái hiên nữa, thả người xuống, đập một cái thật mạnh xuống mặt đất ở dưới lầu.

Nguỵ Vô Tiện lau một phen mồ hôi lạnh vô hình ở trên trán …. Thò người ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống. Thân hình Ôn Ninh nặng nề chìm xuống, đập xuống mặt đất thành một cái hố hình người, nằm trong hố, nhưng đôi mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng kêu y: “Ta kêu ngươi xuống đây, không phải kêu ngươi thả xuống, ‘tới đây’ á, hiểu không?”

Ôn Ninh ngẩng cổ nhìn hắn, bỏ lên khỏi cái hố, vội nói: “Ồ, ta tới đây”.]

Nguỵ Vô Tiện : Ôn Ninh sau khi biến thành hung thi hình như đầu óc thoái hoá không ít nhỉ?

Tống Lam: Giá trị sức mạnh của hung thi như vậy thực sự thắng ta sao?

Hiểu Tinh Trần: Ha ha ha vị Ôn tiên sinh này là ngốc từ đầu đến đuôi hả?

Nhiếp Minh Quyết: Nếu dư nghiệt của Ôn thị trên Loạn Tán Cương đều ở mức độ này, vậy thật đúng là oan uổng Di Lăng Lão Tổ không sai.

Ôn Ninh: Không, ta cảm thấy trình độ của ta vẫn là không tệ, công tử khen ta bắn tên rất lợi hại đó nha.

[….. Nguỵ Vô Tiện nói: “Dừng lại! Ngươi cứ ở đó, ta tới tìm ngươi”.

Hắn trở lại bên người Lam Vong Cơ, ghé vào tai y nói: “Lam Trạm à Lam Trạm, ngươi ngàn vạn lần phải ngủ nhiều một chút ….”

Sau khi nói xong, tay hắn có chút ngứa ngáy, nhịn không được dùng đầu ngón tay trêu chọc lông mi của Lam Vong Cơ một cái.

Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc nên hàng lông mi khẽ run rẩy, giữa mày hơi nhíu lại, hơi không yên ổn. Nguỵ Vô Tiện thu hồi móng vuốt, nhảy ra cửa sổ … Mới vừa xoay người, Ôn Ninh đã quỳ xuống trước mặt hắn.

Nguỵ Vô Tiện …. cũng quỳ xuống trước mặt Ôn Ninh …. Ôn Ninh sợ đến mức vội vàng nhảy dựng lên, Nguỵ Vô Tiện lúc này mới đứng lên … nói: “Chuyện xảy ra khi bị đóng đinh vào đầu ngươi có nhớ rõ hay không?”

…. Ôn Ninh nói: “Nhớ rõ vẫn luôn bị xích sắt cột vào một nơi tối thui, hình như thỉnh thoảng có người tới xem xét …. Không biết qua bao lâu, ta bỗng nhiên nghe được tiếng vỗ tay, nghe thấy công tử nói ‘còn chưa tỉnh’, ta liền …. Giãy giụa đứt sợi xích, lao ra ….”

Đó là Nguỵ Vô Tiện khi ở Mạc Gia Trang phát ra mệnh lệnh đối với ba con hung thi ….Mệnh lệnh đầu tiên Nguỵ Vô Tiện phát ra sau khi trở lại thế gian, y cũng đã nghe thấy …. Rốt cuộc ở núi Đại Phạn đuổi kịp tiếng sáo triệu hoán của Nguỵ Vô Tiện, thành công gặp nhau.

….. Ôn Ninh nói: “Ta nghe nói Loạn Tán Cương không có ai, toàn bộ … người đều không có”. …. Giọng điệu của Ôn Ninh cũng không quá mức bi ai, như là sớm đã biết như thế …. Từ rất lâu cách đây mười mấy năm, kết cục tồi tệ nhất đã được dự đoán vô số lần.

Im lặng một lát, Nguỵ Vô Tiện nói: “Còn nghe được cái gì?”

Ôn Ninh nói nhỏ: “Giang Trừng Giang tông chủ dẫn người bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương. Giết ngài”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Chuyện này ta phải làm sáng tỏ, không phải hắn giết ta. Ta là bị phản phệ mà chết”.

Ôn Ninh rốt cuộc giương mắt nhìn thẳng vào hắn, nói: “Nhưng mà, Giang tông chủ hắn rõ ràng …..” ….. Ôn Ninh làm như muốn thở dài, nhưng đáng tiếc là hắn không hít thở. Nguỵ Vô Tiện nói: “Được rồi, không nhắc tới hắn nữa. Ngươi còn nghe thấy điều gì khác không?”

“Có” Ôn Ninh nhìn hắn: “Nguỵ công tử, ngươi chết rất thảm”.

“…..” Nhìn y một bộ tỏ ra vô cùng thê lương, Nguỵ Vô Tiện nói: “Trời ơi, ngươi không nghe được một tin tức dễ nghe nào hả?”

Ôn Ninh cau mày nói: “Đúng vậy. Thật sự một chút cũng không có”.

“……” Nguỵ Vô Tiện thế nhưng chẳng còn lời nào để nói.]

Nguỵ Vô Tiện đọc thật ra rất trôi chảy, nhưng Lam Vong Cơ nghe thấy thì hàng lông mày lúc giãn ra lúc nhíu chặt, do dự nửa ngày, vẫn là chỉ ôm chặt lấy Nguỵ Anh một lần nữa, nhưng an tĩnh chẳng được bao lâu, Lam Vong Cơ đột nhiên cầm lấy tay phải của Nguỵ Vô Tiện để lên trên hai mắt của mình.

Nguỵ Vô Tiện: “…..” Đây là cái tật xấu gì?

Lam Hi Thần bụm mặt, thầm nghĩ trong lòng: Nguỵ công tử à, Vong Cơ muốn để cho ngươi trêu chọc lông mi của đệ ấy đó!

Lực chú ý của Giang Trừng hiển nhiên là đoạn đối thoại nói về y của hai người, chỉ nghe được có chút khác thường, hỏi Ôn Ninh: “Ôn Ninh tại sao không nói hết, ta thế nào?”

Ôn Ninh còn đang suy nghĩ câu nói ‘Loạn Tán Cương không có ai, toàn bộ người đều không có‘, nhịn không được trong lòng sợ hãi nhưng không ngừng tự an ủi chính mình, bỗng chốc nghe thấy Giang Trừng hỏi y lời này, chỉ cảm thấy nếu có nhịp tim thì chắc là đã bị doạ ra bệnh tim rồi, cho rằng câu hỏi là về sự việc đã nói đi nói lại nhiều lần, vội vàng giấu mình ở sau lưng Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, kêu lên: “Công … công tử!”

Nguỵ Vô Tiện cũng giật mình, “Sao vậy, sao vậy?”

Ôn Ninh co rúm nói: “Giang … Giang tông chủ!”

Nguỵ Vô Tiện vừa liếc qua, quả nhiên Giang Trừng đang nhìn chằm chằm sang bên đây với vẻ mặt ‘giấu ta chuyện gì’ …. Nguỵ Vô Tiện trong lòng sắp bị sự ngu ngốc của Ôn Ninh làm cho khóc ròng, cảm thấy vẫn còn có thể cứu vớt lần nữa, nói: “Ta nói Ôn Ninh ngươi tại sao lại cà lăm, nhớ ôm a Uyển chặt vào nha”.

Ôn Ninh đáp ‘Vâng’, hơi bình tĩnh lại liền ôm lấy a Uyển.

Giang Trừng sao có thể chịu bỏ qua, truy hỏi tới cùng: “Ngươi và Ôn cẩu này rốt cuộc lừa gạt ta chuyện gì?”

Nguỵ Vô Tiện nghiêng người để Lam Vong Cơ chắn cho hắn, giọng điệu không khác gì bình thường: “Làm gì có chuyện nào gạt ngươi, ngươi còn có thể nói chuyện tích đức hơn một chút được không?”

Mắt thấy Giang Trừng còn muốn nói thêm gì nữa, Giang Yếm Ly kéo y lại, lắc đầu với y, rồi hoà nhã nói: “A Tiện, chính ngươi cũng nói chúng ta đều là người một nhà, cho dù ngươi có chuyện gì, khi nào muốn nói, ta và a Trừng đều sẽ lắng nghe”.

“…. Cảm ơn sư tỷ”.

Kim Tử Hiên thầm nghĩ giữa hai cậu em vợ này chỉ sợ có không ít gút mắt, còn may a Ly có thể duy trì được.

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!