×
In

47.

Sau khi Nguỵ Vô Tiện ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì thân thể lập tức cứng đờ lại, ánh mắt thẳng đơ, mặt đỏ bừng! Cuối cùng khi thần trí có thể hoạt động trở lại, suy nghĩ đầu tiên chính là: Rõ như ban ngày! Hình như không đúng? Trước mặt bàn dân thiên hạ mà! Cũng không chính xác lắm? Suy nghĩ thứ hai chính là: Ai da mẹ kiếp, người đằng sau mà ta đang dựa vào sợ không phải là Lam Trạm giả đấy chứ?

Đúng lúc này, xúc cảm nào đó trên người hắn đã di chuyển vòng lên eo trở lại, hắn rốt cuộc đã có thể hơi khôi phục lại nhiệt độ trên mặt! Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn lại, cái người khơi mào kia vẫn là vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, quy phạm đoan chính, đương nhiên hai lỗ tai đỏ bừng thành màu mã não cũng không thoát khỏi cặp mắt của hắn.

Nguỵ Vô Tiện: “……”

Lam Vong Cơ tỏ ý, đây là một sự hiểu lầm. Y chỉ là nghĩ đến lúc cộng tình Nguỵ Vô Tiện đồng cảm như thể mình cũng bị mà cảm nhận được cái nhéo mạnh trên mông, cảm thấy rất là ấm ức tức giận mà thôi. Lại nghĩ người này là đạo lữ của mình, toàn thân trên dưới đều là của y, làm sao có thể chịu sự sỉ nhục như vậy, nên theo bản năng phất tay qua an ủi (…..) một chút? Đến khi cảm nhận được thân thể của người trong lòng ngực trở nên cứng đờ, y mới nhận ra mình đã làm cái gì!

Tên gia hoả Nguỵ Vô Tiện này tròng mắt đảo một cái, ý nghĩ xấu sôi sục trào ra, hắn hơi trượt xuống một chút, ghé vào bên tai Lam Vong Cơ nói: “Nhị ca ca, đây là gấp không chờ nổi ha?”

Lam Vong Cơ: “……”

“Nhưng mà hiện giờ còn đang làm chính sự đó, còn chưa có danh phận mà làm sao ….” Nguỵ Vô Tiện úp úp mở mở nói đến đây, nhịn không được dường như cắn một cái vào vành tai đỏ thấu ở trước mắt.

Lam Vong Cơ: “!!!”

Lam Vong Cơ mạnh mẽ kéo người lại ôm chặt vào trong lòng, không ngừng tự nhủ nhất định phải đè nén đôi tai cháy rực, trái tim đập kịch liệt của mình xuống, cùng với, che chắn kỹ nụ cười xấu xa không ngừng tràn ra của người trong ngực này!!!

Giang Trừng cảm thấy mặt trời mọc ở hướng tây rồi, vị đại sư huynh không bao giờ chịu thua về khoản tranh cãi của y thế mà không đáp trả? Y mới vừa tập trung nhìn kỹ, thì thấy ngay cái kẻ không biết xấu hổ kia đang bùa bỡn Lam Nhị! Đã vậy còn không bị đánh bay? Thể thống của hai người các ngươi đâu rồi hả?

Kim Tử Hiên cả trái tim đặt hết lên người Giang Yếm Ly phát hiện cậu em vợ khác thường, hỏi: “Giang tông chủ bị sao vậy?”

Giang Trừng hít sâu một hơi, che mặt lại: “Không sao …..” Đôi mắt sắp mù làm thế nào có thể không sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

Giang Trừng cùng với Lam Hi Thần cũng đầy mặt cười gượng gạo liếc nhìn nhau, bọn họ có nên cảm thấy may mắn vì sự chú ý của mọi người đều nằm ở chỗ Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương, bảo vệ một chút thể diện cho hai nhà Giang, Lam hay không?

Hiểu Tinh Trần ngồi gần nhất cũng không nhìn ra, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng xét thấy hai vợ chồng sư điệt vẫn luôn nhão nhão dính dính chung một chỗ, nhìn riết cũng quen lại tiếp tục đọc chương sau.

……..

[…. A Tinh nói: “Ngươi là người mù lớn, ta là người mù nhỏ, chúng ta đi cùng nhau, vừa vặn có người phối hợp …..”

….. Xem tiếp một hồi, Nguỵ Vô Tiện phát hiện một chỗ thần kỳ. Có bản gốc Hiểu Tinh Trần để so sánh, hắn nhận ra, Tiết Dương đóng vai hàng giả, thật sự là rất giống! …. A Tinh lại quấn lấy, lại giả vờ mù loà đáng thương, một đường bám lấy hắn …. Đi theo một chặp, có lẽ là thấy a Tinh thông minh ấn tượng, gan dạ, không đáng lo ngại, lại là một tiểu cô nương không nhìn thấy được, bơ vơ không nơi nương tựa, Hiểu Tinh Trần liền ngầm đồng ý cho nàng theo bên người.

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Có lẽ là vụ án Nhạc Dương Thường thị cho hắn một sự đả kích quá lớn, từ đó không muốn trà trộn trong tiên môn thế gia nữa, nhưng lại không thể từ bỏ khát vọng trong lòng, hiện giờ mới chọn cách đi lang thang săn đêm, có thể làm được chuyện nào hay chuyện nấy”.

Lúc này Hiểu Tinh Trần và a Tình đang đi trên một con đường bằng phẳng … Bỗng nhiên, Hiểu Tinh Trần …. ngưng thần nói: “Có mùi máu”. ….. Hiểu Tinh Trần tự mình bắt mạch cho người nọ, nói: “Có người nằm ở đây”.

….. Cuối con đường, Nghĩa Thành sừng sững đứng ở đó …. Chính là cái nghĩa trang mà sau khi Hiểu Tinh Trần chết đi, thi thể hắn được đặt trong đó …. Sau khi đun nóng nước, Hiểu Tinh Trần chậm rãi lau sạch vết máu trên mặt gã, a Tinh ở bên cạnh tò mò liếc nhìn một cái, …. Nhìn thấy gương mặt này, trái tim Nguỵ Vô Tiện chìm xuống. Quả nhiên không ngoài dự đoán, là Tiết Dương ….. Hắn thầm nghĩ: “Oan gia ngõ hẹp, Hiểu Tinh Trần à, ngươi thật là … xui xẻo đến nhà rồi”.

Lúc này Tiết Dương thoạt nhìn hoàn toàn là một thiếu niên, bảy phần tuấn lãng, ba phần trẻ con. Nhưng ai biết được, một thiếu niên khi cười lên lộ ra đôi răng nanh như thế, lại là một kẻ điên khùng giết sạch cả nhà người ta …. Tiết Dương trước mắt chật vật thế này, nhất định là vừa mới thoát chết khỏi sự “Thanh lý” của Kim Quang Dao …. Hiểu Tinh Trần đáng thương căn bản sẽ không nghĩ đến phải cẩn thận sờ lên khuôn mặt của người này, trời xui đất khiến thế mà cứu ngay kẻ thù hại mình đến hoàn cảnh này …. Nguỵ Vô Tiện lại thở dài trong lòng. Thật là không thể xui xẻo hơn. Dường như vận xui khắp thiên hạ, đều dính hết lên người một mình Hiểu Tinh Trần.]

Hiểu Tinh Trần thở dài, nghe Nguỵ Vô Tiện nói hắn xui xẻo như vậy, suýt chút nữa hắn cũng cho rằng mình là Thần xui xẻo chuyển thế.

Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn là biết Hiểu sư thúc này của hắn nghĩ cái gì, nói: “Ta nói không sai chút nào nha, ngoại trừ ta ra Hiểu sư thúc đoán chừng chính là người thứ hai xui xẻo trên cõi đời này, chứng minh đầy đủ câu nói ‘Ở hiền gặp lành’ là sai”.

Mọi người đều hiểu rất rõ ẩn ý của Nguỵ Vô Tiện. Gặp biến cố này, nếu là người bình thường nói không chừng đã không thể chịu nổi đến mức tinh thần suy sụp, thế nhưng tuy hai mắt không còn Hiểu Tinh Trần vẫn giữ gìn chân tâm, đối xử tử tế với người khác, hoà nhã với thế gian. Đây là điểm đáng quý nhất của hắn, nhưng cũng là điểm yếu nhất. Không vì việc thiện nhỏ mà không làm, không suy đoán ác ý với người khác, nhưng cố tình lại không biết rằng tâm đề phòng người khác không thể không có. Vì thế không biết a Tinh được hắn mang theo che chở bên người là một người giả mù, không biết người được cứu về là Tiết Dương luôn coi hắn là thù địch, làm cho hắn lưu lạc đến tận nơi này.

Vừa nghe đến đó Tiết Dương đã muốn nói với Hiểu Tinh Trần một câu ‘vận đen đầy đầu’, người như gã, hứng chí lên là có thể gây ra tai hoạ trên trời rơi xuống cho người bán rong đầu đường chẳng hề liên quan, huống chi là cái tên đạo sĩ thúi đã từng trước mặt công chúng nói lời nghiêm khắc muốn đưa gã vào chỗ chết cơ chứ? Muốn trách thì trách chính hắn, khăng khăng phải ra mặt cho người của Thường gia như thế!

[….. Tiết Dương ứng biến cực nhanh, lập tức đoán ra Hiểu Tinh Trần tám chín phần là không nhận ra gã …. Tiết Dương quyết đoán đưa ra lựa chọn. Nguỵ Vô Tiện có thể đoán ra gã nghĩ như thế nào: Gã hiện giờ thân bị trọng thương lại hành động không tiện, không ai cứu giúp chữa trị là chắc chắn không được. Nếu Hiểu Tinh Trần tự mình dại dột dâng lên tới cửa để bị lừa, thì sao lại không nhận lấy chứ.

Vì thế, gã đôt nhiên đổi sắc mặt, giọng điệu mang theo sự cảm kích nói: “Vậy làm phiền đạo trưởng rồi”.

….. Bỗng nhiên, hắn chú ý tới, Tiết Dương vẫn luôn âm thầm tránh không để Hiểu Tinh Trần đụng tới tay trái của gã …. Hiểu Tinh Trần lúc trước chắc chắn cũng biết Tiết Dương có chín ngón tay …. Nguỵ Vô Tiện dám khẳng định, gã không chỉ muốn gạt Hiểu Tinh Trần giúp gã trị thương, sau khi khỏi hẳn, cũng tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn “Đường ai nấy đi”!

….. Đến lúc này, ba lần thử đều không có kết quả, vẻ mặt Tiết Dương rốt cuộc mới thả lỏng ra, hẳn là tin tưởng a Tinh mù thật. Nhưng mà, a Tinh bên này lại tăng dần cảnh giác đối với Tiết Dương.

….. Tài ăn nói của Tiết Dương không tệ, rất biết nói lời dí dỏm, trong sự dí dỏm mang theo chút không khí phóng túng ngoài phố chợ, Hiểu Tinh Trần lúc trước chắc là ít giao tiếp với loại người như gã, không chịu nổi sự chọc cười, nói vài câu đã cười ….. Trong lòng Tiết Dương chỉ sợ là hận không thể muốn Hiểu Tinh Trần chết không toàn thây thất khiếu đổ máu, nhưng ngoài mặt vẫn nói cười vui vẻ với hắn.

Khoảng một tháng qua đi, vết thương của Tiết Dương dưới sự chăm sóc cẩn thận của Hiểu Tinh Trần, đã gần như lành hẳn …. Gã lại không nhắc gì đến chuyện rời đi, hai người vẫn chen chúc trong nghĩa trang đó như cũ, không biết đang tính toán cái gì.

….. Giọng của Tiết Dương bỗng nhiên truyền đến: “Đạo trưởng, tối nay dẫn ta theo được không?”

Giọng nói của gã hẳn cũng đã khoẻ lại từ lâu, nhưng vẫn luôn cố ý không dùng giọng gốc, nguỵ trang thành một giọng nói khác. Hiểu Tinh Trần cười nói: “Vậy khó hành động, hễ ngươi mở miệng là ta cười. Ta mà cười, thì kiếm sẽ không ổn định.”

….. Lúc Hiểu Tinh Trần còn ở với Bão Sơn Tán Nhân dường như từng dẫn theo sư muội sư đệ, đương nhiên coi gã như vãn bối vậy, lại biết gã cũng là người đồng đạo, vui vẻ đồng ý …. Nhưng a Tinh …. đi theo từ xa …. Lần thăm dò này, không biết a Tinh nhìn có hiểu cái gì không, nhưng trong lòng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phát lạnh.

Tiết Dương khoanh tay đứng ở ven đường, đang nghiêng đầu mỉm cười. Hiểu Tinh Trần ở đối diện gã, thong dong xuất kiếm, ánh sáng bạc của Sương Hoa quét ngang qua, một kiếm đâm xuyên qua tim một người thôn dân.

Người thôn dân đó, là một người sống …. Hiểu Tinh Trần đứng giữa mấy thi thể la liệt ngang dọc trên mặt đất, thu kiếm vào vỏ, ngưng thần nói: “Trong thôn này vậy mà không có một người sống nào sao? Tất cả đều là tẩu thi à?”

….. Nguỵ Vô Tiện chú ý đến mấy gương mặt có chút quen mắt. Ba người này ban ngày ra ngoài, đã gặp qua mấy người đàn ông rảnh rỗi …. Thấy một người lớn mù, một người nhỏ mù, còn có một người nhỏ cà thọt, đều cười ha ha, khoa tay múa chân. A Tinh nhổ nước bọt quơ quơ cây gậy trúc về phía bọn họ, Hiểu Tinh Trần làm như không nghe thấy, vẻ mặt bình thản đi ngang qua, Tiết Dương còn cười cười. Nhưng ánh mắt kia nửa điểm cũng không mang theo ý cười.

A Tinh liên tiếp lật xem vài thi thể …. Nhưng, bọn họ thật sự đều là người sống. Chẳng qua là người sống bị trúng thi độc …. Những thôn dân này, chỉ là mới trúng độc không lâu …. Toàn bộ bọn họ đều bị người ta cắt đứt lưỡi trước. Bên miệng mỗi thi thể đều chảy ra máu tươi còn ấm hoặc là máu đã cạn khô.

….. Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy …. Hắn không hề nghi ngờ thứ mình giết chết chính là tẩu thi.

Phát điên, mượn đao giết người. Lấy oán trả ơn, ác độc nham hiểm.]

Hiểu Tinh Trần đã không thể đọc sách được nữa, đôi tay đang không ngừng run rẩy, hắn xoắn chặt hai tay lại với nhau, nhưng vẫn không ngăn được sự run rẩy trên tay và sự ghê tởm trong lòng, như thể ghê tởm nó đã vấy đầy máu của những người vô tội.

Hiểu Tinh Trần không nói nên lời, Tiết Dương sau khi hơi sửng sốt một chút lại thản nhiên như cũ, tay phải chống vào hàm dưới, lười nhác cười: “Nguỵ tiền bối, ngươi thật đúng là không lưu tình chút nào, một lời trúng phóc nha”.

Nguỵ Vô Tiện không trả lời gã, hắn đã tiếp xúc với vô số vụ việc tà ám giết người, lệ quỷ báo thù, nhưng một người sống nham hiểm đến mức khiến trái tim hắn lạnh giá thế này, Tiết Dương là người đầu tiên! Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi căn bản không có khái niệm về thiện ác đúng sai, chỉ có sự buông thả dục vọng”.

Nhiếp Hoài Tang trong lòng tràn đầy chua xót, cho dù trong thời Ôn Vương bành trướng hắn cũng là một nạn nhân, nhưng thứ nhất phụ thân đại ca mạnh mẽ đã chống đỡ cả một vùng thay cho hắn, thứ hai chính hắn cũng hiểu cách tỏ ra yếu kém lấy lòng, an phận ở một góc, cho nên chưa bao giờ từng nghe qua chuyện rợn người như thế. “Chỉ là một người cười chế giễu, lập tức cắt lưỡi giết hại toàn bộ thôn dân? Không, có thể không chỉ là như vậy, đây có thể chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân thứ hai là làm như vậy sẽ khiến Hiểu đạo trưởng hoàn toàn nhiễm đen, vạn kiếp bất phục!”

Tiết Dương cũng không phủ nhận, ngược lại cười ha ha, “Thiện ác? Cái gì là thiện cái gì là ác? Ta vì sao phải làm theo thiện ác đúng sai của các ngươi? Ta đến thế gian đi dạo một chuyến, chính là muốn sống cho thật thoải mái sảng khoái, ai khiến ta không thoải mái, thì ta sẽ trả về gấp trăm ngàn lần!”

Lam Khải Nhân ngồi bình thản, thẳng thân người, cất cao giọng nói: “Con người sinh ra phải biết, có việc nên làm có việc không nên làm, nếu không, có khác gì súc sinh cầm thú đâu?”

Mắt Tiết Dương lộ ra vẻ ác độc, lập tức giận dữ mắng chửi: “Lão già mắc dịch!”

Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ nhịn không được muốn ra tay, ngay cả Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng, Kim Tử Hiên cũng là sắc mặt khó coi, nhưng Lam Khải Nhân chỉ phất ống tay áo xoay đi hướng khác, nói: “Đừng tranh cãi vô nghĩa”.

Nhiếp Minh Quyết quát to, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn người chết để nhìn chằm chằm vào Tiết Dương, nói: “Một thứ tà tuý tai hoạ khoác da người như thế này còn cần phải tồn tại sao?!”

Tống Lam để tay phải lên chuôi kiếm, Phất Tuyết mặc dù không có ánh sáng trên thân kiếm cũng đã rời khỏi vỏ một thốn, nhưng rốt cuộc vẫn là đè kiếm vào trở lại. Kẻ như Tiết Dương, cũng khiến cho y nhịn không được muốn tự mình ra tay đâm một kiếm, bất chấp cái gì lời nói của sư gia, quy huấn của đạo môn!

Hiểu Tinh Trần cúi đầu, có vẻ tâm trạng đã bình phục, chỉ có giọng nói hơi nghèn nghẹn, nhưng lại rõ ràng kiên định vô cùng, hắn nói: “Để ta đọc tiếp!”

Dừng một chút, lại nói thêm: “Đọc cho xong!”

48.

Hiểu Tinh Trần cho rằng, không có người nào không tốt, không có nước nào không chảy xuôi; người tu đạo nói rằng con người sinh ra nửa thiện nửa ác, thành người hay thành ma, đều do từ trong tâm. Vậy, Tiết Dương, thật sự không có một chút lòng tốt nào sao? Mặc dù đến nông nỗi như thế, hắn vẫn muốn đọc tiếp, ôm một tia may mắn không biết từ đâu ra, lại nhìn lên Thiên Thư ở vách đá phía trước.

[…… Cũng may, a Tinh cô nương có trực giác cực kỳ nhạy bén …. Mặc dù ở chung một nơi, nàng cũng trước sau không thả lỏng cảnh giác. Một đêm nọ, gió đông gào thét, ba người cùng quây quần trong gian phòng nhỏ bên bếp lửa rách nát để sưởi ấm. Hiểu Tinh Trần đang sửa cái giỏ tre bị hỏng mất một góc, a Tinh khoác chiếc chăn bông duy nhất, bọc chính mình thành một cái bánh chưng dựa bên người hắn. Tiết Dương thì một tay chống cằm, ăn không ngồi rồi. Nghe a Tinh cứ ồn ào đòi Hiểu Tinh Trần kể chuyện xưa, gã nóng nảy nói: “Đừng ồn nữa, còn ồn ta thắt nút cái lưỡi của ngươi bây giờ”.

A Tinh căn bản không nghe gã nói, yêu cầu: “Đạo trưởng, ta muốn nghe chuyện xưa!”

….. Ai ngờ, Tiết Dương chợt nói: “Vậy ta kể một chuyện được không?”

….. Tiết Dương chậm rãi nói: “Lúc trước có một đứa bé. Đứa bé này rất thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì không cha không mẹ lại không có tiền, thường xuyên không được ăn …. Đứa bé này ngu nga ngu ngơ, vốn không biết nên làm gì, đúng lúc thấy có người vẫy tay với nó, lập tức chạy qua. Nam nhân kia chỉ vào một đĩa điểm tâm trên bàn nói với nó: Muốn ăn không?

Nó đương nhiên rất muốn ăn, liều mạng gật đầu. Vì thế nam nhân này liền đưa cho đứa bé một tờ giấy, nói: Nếu muốn ăn, thì đưa cái này đến một gian phòng ở chỗ nọ, đưa xong ta sẽ cho ngươi …. Cầm tờ giấy liền đi đến nơi được chỉ định, mở cửa, một người vạm vỡ bước ra, cầm tờ giấy liếc nhìn qua, tát nó một cái chảy máu mũi tèm lem, nắm tóc của nó hỏi: “Ai kêu ngươi đưa thứ này lại đây?

….. Người vạm vỡ kia một đường nắm tóc nó đi trở về tửu lầu kia, nam nhân nọ đã chạy mất từ lâu …. Nó chạy một hồi, bị ăn đánh, còn bị người ta xách đầu tóc đi một đường, da đầu cũng sắp bị rớt ra, nhưng lại không ăn được điểm tâm. Vì thế nó nước mắt lưng tròng hỏi tiểu nhị …. Tiểu nhị ….. cho đứa bé mấy cái bạt tai văng ra khỏi cửa, tát đến nỗi tai nó kêu ong ong. Bò dậy đi một đoạn đường … lại gặp nam nhân kêu nó đi đưa tin kia.

….. Còn có thể thế nào? Chẳng phải bị ăn thêm mấy cái tát mấy cú đá hay sao.

….. Nàng quơ chân múa tay, suýt nữa đánh vào người Hiểu Tinh Trần, Hiểu Tinh Trần vội nói: “Được rồi được rồi, chuyện xưa đã nghe xong, ngủ đi”.

A Tinh bị hắn ôm vào trong quan tài, vẫn tức giận phẫn nộ đấm ngực giậm chân …. Hiểu Tinh Trần tém chăn cho nàng, rồi đi vài bước, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tiết Dương nói: “Ngươi đoán xem? Không có sau đó, chuyện xưa của ngươi cũng không kể sau đó mà đúng không”.

Hiểu Tinh Trần nói: “Bất kể sau đó xảy ra chuyện gì, nếu hiện giờ ngươi vẫn còn sống coi như mạnh khoẻ, thì không cần quá mức buồn bã chuyện quá khứ.”

….. Sau buổi trò chuyện đêm khuya bên bếp lò tối hôm ấy, mỗi ngày Hiểu Tinh Trần đều sẽ phát cho hai bọn chúng mỗi người một viên kẹo ….

Chuyện ăn ở của ba người ở Nghĩa Thành đều do Hiểu Tinh Trần phụ trách. …. Rất nhiều lần gặp người cố tình coi thường hắn mắt mù, hoặc là cân thiếu ăn bớt, hoặc là rau không tươi …. Lúc này Tiết Dương liền ra tay ….]

Tiết Dương càng lúc càng ngồi lùi ra phía sau, gã ngồi nghiêng người, một chân co lại chống khuỷu tay, lại cúi đầu có vài lọn tóc mai rơi xuống, khiến người ta không nhìn thấy được một chút nào vẻ mặt của gã, nếu không phải chỗ này không có nơi nào có thể trốn, mọi người đều phải hoài nghi có phải gã sẽ chạy trốn bất kỳ lúc nào hay không.

Tiết Dương nếu biết được còn có suy nghĩ như thế, nhất định sẽ cười nhạo thành tiếng. Câu nói ‘Chắp cánh khó thoát’ chính là tình trạng hiện tại của gã, gã đã biết rõ, thì tại sao lại làm chuyện vô ích tự ruốc lấy nhục cơ chứ?

Giọng đọc của Hiểu Tinh Trần rất êm tai, câu chữ rõ ràng, châu tròn ngọc sáng, mặc dù hiện giờ trong giọng nói đã còn không nghe được bất kỳ ý cười nào, nhưng giọng nói đáng chết này vẫn mang theo một sự sạch sẽ, một sự cố chấp, đang không ngừng xâm nhập vào đầu óc gã.

Cũng đều là gã, cho nên gã rất chắc chắn những gì đang đọc đó đều là chuyện gã sẽ làm, không có gì phải bàn cãi. Nhưng nghe được đoạn trò chuyện đêm khuya bên bếp lửa này, gã lại cảm thấy bản thân mình trong tương lai hẳn là bị ma quỷ mê hoặc tinh thần, bị yêu quái làm mờ lý trí. Gã cũng chưa bao giờ có những tháng ngày như thế, cùng hai người mù một lớn một nhỏ một thật một giả sinh sống bên nhau một cách đời thường, cho dù tự thuyết phục mình rằng đây hoàn toàn là vì trả thù Hiểu Tinh Trần cũng quá mức khiên cưỡng, càng đừng nói mình có thể kể ra câu chuyện về giai đoạn bị sỉ nhục năm xưa, ta điên rồi sao? Còn có viên kẹo kia nữa, một viên kẹo mỗi ngày kia ….

Giả, toàn bộ đều là giả, gã và đám người đó trước nay đều là ở hai thế giới, cho dù là Nguỵ Vô Tiện – cũng là kẻ gia nhập quỷ đạo, cho dù là Kim Quang Dao – người đựng xưng là bạn xấu cấu kết với nhau cùng làm chuyện ác. Chứ đừng nói là loại người như Hiểu Tinh Trần này, loại người tự cho là đúng, tự cho là thanh cao, quả thực ngu ngốc không ai bằng, ngốc muốn chết, ngu muốn chết!

[….. A Tinh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một hắc y đạo nhân có thân hình cao gầy đứng phía sau cách nàng mấy trượng, lưng đeo trường kiếm, cánh tay vắt phất trần, vạt áo bay bay, tư thế đứng cực kỳ nghiêm chỉnh, rất có vài phần khí thế cao ngạo.

Gương mặt này, đúng là Tống Lam …. A Tinh dẫn y đến khu vực nghĩa trang, Tống Lam lại đứng yên ở một nơi cách xa. A Tinh nói: “Sao vậy? Tại sao ngươi không đi qua?”

….. Mãi đến khi y định đi vào, thì nào ngờ, một thân hình thong thả đã đi trước y một bước, lắc lư vào cửa nghĩa trang ….. Đầu mày Tống Lam giựt giựt, cũng cảm thấy Tiết Dương tất nhiên sẽ không tốt bụng như vậy: “Săn đêm? Săn đêm cái gì? Ngươi cũng biết?”

….. Trong lúc hỗn loạn, chỉ có một tin tức, rõ ràng: Tuyệt đối không thể để Hiểu Tinh Trần biết việc này!

….. Tiết Dương ….. một tay cầm theo cái rổ … xem ra là mua đồ ăn đã trở lại ….. Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tống Lam vang lên ở phía trước: “Tiết Dương”.

Giống như bị người ta hất một gáo nước lạnh ngay vào mặt, hoặc là đang ngủ say bị người ta bạt tai một cái bừng tỉnh, sắc mặt Tiết Dương thoáng chốc trở nên khó coi vô cùng.

….. Tống Lam gầm lên: “Nói! Cái loại cặn bã như ngươi, sẽ có lòng tốt giúp hắn săn đêm như vậy sao?!” …. Nếu không phải chuyện này thật sự khiến người ta bất an, không thể không hỏi cho rõ ràng, thì chỉ sợ nhát kiếm này của y không phải trúng cánh tay, mà là ngay cổ.

….. Tiết Dương ….. nói: “….. Ta phát hiện chỉ cần cắt lưỡi những người trúng thi độc đó, sẽ khiến bọn họ không thể nói chuyện, Sương Hoa cũng không phân biệt được hoạt thi và tử thi, cho nên ….”

….. Tống Lam giận không thể dằn nổi, lại đâm tới một kiếm, nhắm vào cổ họng gã: “Ngươi khinh thường hắn mắt mù, lừa hắn đến khổ sở!”

….. Tống Lam tinh thần hỗn loạn, nói: “Ta! Lúc ấy ta ….”

Tiết Dương trực tiếp chặn lời y: “Lúc ấy ngươi đang căm phẫn? Đang thống khổ? Đang thương tâm? Đang lo không có chỗ trút giận? Cho nên trút giận lên hắn? Nói một câu công bằng, ta tàn sát hội quán của ngươi chính xác là bởi vì hắn, ngươi trút giận lên hắn cũng có thể tha thứ, hơn nữa vừa đúng ngay ý ta.”

Từng câu chí mạng! …. Nghe vậy Tống Lam ngẩn người ra, thế kiếm khựng lại! …. Tiết Dương sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt diệu cỡ này, nhấc tay vung lên, bột thi độc bay tung toé đầy trời …. Cái lưỡi của Tống Lam, chính là bị Hàng Tai cắt đứt vào lúc này.

….. Ngay sau đó …. Ánh sáng bạc của Sương Hoa, đâm vào ngực Tống Lam, rồi hiện ra ở phía sau lưng y.

Tống Lam cúi đầu, nhìn lưỡi kiếm Sương Hoa xuyên qua tim của mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trường kiếm cầm trong tay, Hiểu Tinh Trần sắc mặt bình thản …. Tống Lam từ từ khuỵu gối xuống trước mặt Hiểu Tinh Trần.

….. Nhưng, Tống Lam đã không thể làm như vậy. Đưa thanh kiếm cho Hiểu Tinh Trần, nói cho hắn biết hắn đã tự tay giết chết ai ư?]

Tống Lam nhét một chiếc khăn tay vào trong tay Hiểu Tinh Trần, không đành lòng nhìn hắn trong bộ dạng hốt hoảng thất thố, lệ rơi đầy mặt. Cho dù từ sớm đã biết ‘Tống Lam bị Hiểu Tinh Trần giết chết’, nhưng khi nghe điều này, y vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, không rét mà run!

Để tay lên ngực tự hỏi, tu vi của y và Hiểu Tinh Trần đều không bằng Tiết Dương sao? Không phải, hai người bọn họ bất kể là người nào cũng đều có thể lấy mạng gã dễ như trở bàn tay. Vậy tại sao hai người đều bị một kẻ như thế đùa bỡn trong lòng bàn tay chứ? Bởi vì lòng mang chính nghĩa, thất tình lục dục, cũng bởi vì Tiết Dương làm ác không sợ, giết người không cắn rứt lương tâm, càng bởi vì thế đạo bất công.

Nếu như sư môn Bạch Tuyết Quan của thực sự bởi vì vậy mà máu chảy thành sông, không còn tồn tại, chính mình cũng mù hai mắt, y sẽ không trút giận lên Hiểu Tinh Trần sao? Sẽ chứ, con người là thế, mà y cũng là người không phải thần. Bởi vì y trút giận lên Hiểu Tinh Trần khiến hắn phá lời thề và móc mắt bồi thường, y sẽ không áy náy trong lòng hay sao? Sẽ chứ, dù sao người bạn thân thiết này của y vô tội biết bao nhiêu. Dưới đủ loại tầng lớp chồng chất, y chết dưới kiếm của bạn tốt, còn dám để cho hắn nhận ra hay sao? Không dám, khi đó y đã không còn lòng kiêu ngạo nữa, chỉ cầu tinh thần vẫn còn. Mà tất cả những điều này, đều vẫn là câu nói kia, vừa đúng ngay ý của kẻ thù!

Nếu trắng đen đổi chỗ cho nhau, nếu người bị giết này không phải là y, y thậm chí phải vỗ bàn khen ngợi người động thủ này!

Trong lúc vô tình nhìn thấy, ánh mắt của Tiết Dương ở xa xa năm lần bảy lượt lơ đãng liếc qua. Tống Lam âm thầm suy đoán, gã muốn nhìn cái gì, là nhìn xem thảm trạng của y và Hiểu Tinh Trần để đắc ý một phen, hay là có vài tia áy náy đây? Y hy vọng xa vời là lý do sau, như vậy ít nhất cho Hiểu Tinh Trần một chút an ủi. Nếu không, một chuyến đi tới nơi này, rất có thể cứ thế để lại một nỗi ám ảnh vĩnh viễn cho chàng thiếu niên Hiểu Tinh Trần, đó mới là hậu quả không thể vãn hồi, mất nhiều hơn được.

Mảnh trời dưới chân núi như thế nào? Con người dưới chân núi ra làm sao? Từ lúc ngu ngơ không biết gì, ngây thơ trong sáng cho đến lúc học nghệ thành tài, ở lứa tuổi hăng hái, Hiểu Tinh Trần đã nghĩ đến vấn đề này không chỉ một lần.

Trước khi hắn được mang lên núi là vừa mới có trí nhớ, mặc dù năm tháng trôi qua, đã không còn biết chuyện nhân gian nữa. Nhưng thời gian ở trên núi sóng êm biển lặng, không chút gợn sóng cũng không làm phai mờ phần hoài bão đó ở trong lòng; mặc cho lời thề của sư môn và câu chuyện của sư huynh sư tỷ trước đó, cũng không ngăn được vị hậu bối ngo ngoe rục rịch là hắn đây.

Nhưng mà tất cả mọi thứ, đều bị phá vỡ toàn bộ tại đây, rơi rụng thành từng mảnh, nghiền nát thành tro bụi!

……

“Tâm trong như nước, nước trong chính là tâm ….. Tâm ta không có lỗ, trời đãi kẻ cần cù. Ta chính nghĩa hiên ngang, ma quỷ đều kinh sợ. Tình cảm ta lan tràn, đất trời trở về tim. …. Trong lành trị tận gốc, thẳng một đường mà sống. Đến tính thiện vô cùng, sẽ đạt thành đại đạo!” (Dịch nghĩa đại khái được vậy thôi à!)

Đây là《Thanh Tâm Quyết》, tiếng tụng kinh trong trẻo êm tai, cương nhu kết hợp, như hoa lan trong thung lũng trống trải thấm vào ruột gan, khiến người ta tỉnh ngộ.

Giang Yếm Ly có ấn tượng rất tốt đối với vị tiểu sư thúc coi như bên nhà mẫu thân của sư đệ nàng, bối phận là lớn, nhưng người cũng chỉ là một thiếu niên 15 – 16 tuổi mà thôi, nói chung không nỡ nhìn bộ dáng tinh thần ủ rũ của Hiểu Tinh Trần, nên giơ tay làm lễ, đọc《Thanh Tâm Quyết》này của đạo gia.

Giang Yếm Ly nói: “Hiểu đạo trưởng, hiện giờ trong lòng đã tĩnh lặng được chút nào chưa? Cha ta từng nói, tu đạo tu thân, tu thân tu đức, dùng công lý để báo thù, dùng tấm lòng để trả ơn. Nếu ngươi không sai, vậy có thể học được bài học từ đó, không cần cứ mãi canh cánh trong lòng. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy ‘Vô Tự Thiên Thư’ này cũng không phải chỉ đơn giản để cho người ta biết được chuyện tương lai như vậy, chuyện đã không xảy ra, thì không kể thật giả”. Thấy Hiểu Tinh Trần đã tập trung tinh thần lắng nghe, nàng liền nói tiếp: “Có lẽ chúng ta có thể xem nó như là một giấc mộng hoặc là một kiếp nạn trong lòng, người tu đạo, tất nhiên ‘tinh thần vất vả, mọi việc rối tung, tăng thêm năng lực còn thiếu sót’ (ý là những thử thách trong quá trình tu đạo), các ngươi đều là người đã giác ngộ, hẳn là càng hiểu rõ, đúng không?”

Lặng im một lát, Hiểu Tinh Trần dùng khăn tay Tống Lam nhét vào tay, cẩn thận sửa soạn lại mặt mày, rồi sau đó ngồi ngay ngắn lấy lại tinh thần, nâng tay khom người, trịnh trọng hành lễ, nói: “Đa tạ Giang cô nương giáo huấn!”

Có thể phấn chấn tinh thần là tốt, đối với chuyện này, những người khác cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm.

Lam Khải Nhân khen: “Thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm, cũng là một nữ tử thế gia mẫu mực”.

Giang Yếm Ly nghe vậy, hơi ngại ngùng nhưng vẫn tự nhiên hào phóng mà tạ lễ đáp rằng: “Lam tiên sinh khen ngợi”.

Nhiếp Hoài Tang kêu to lên: “Giang tỷ tỷ giỏi quá à, hèn chi Nguỵ huynh thường xuyên treo câu ‘sư tỷ tốt nhất’ ngoài cửa miệng mà, Tử Hiên huynh trước kia không phải ngươi không thích Giang tỷ tỷ sao, nếu hiện tại vẫn không thích, thì nhường cho ta làm đại tẩu được không?!”

Giang Yếm Ly: “…..”

Nhiếp Minh Quyết mặt già đỏ lên, túm lấy cổ áo Nhiếp Hoài Tang, hét: “Ngươi là đang muốn ăn đòn à?” Giờ khắc này y đặc biệt rất muốn xin lỗi cha mẹ mà đào hố chôn cái thằng em trai mắc dịch này!

Kim Tử Hiên theo bản năng đem Giang Yếm Ly bảo vệ ở sau lưng, lần đầu tiên ăn ý chưa từng có cùng hai người Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng quát lên: “Nằm mơ!”

Nhiếp Minh Quyết: “…..”

Loading

Mọi người trong MĐTS cùng đọc MĐTS

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Author

nhahd.free@gmail.com

Mảnh đất nhỏ dành cho các sở thích của mình!